CHƯƠNG 26
Editor: Claret
Beta: Lemon
Lúc Bùi Cữu ôm người nhận được trong ngực, hắn theo bản năng sờ mặt Thư Ngưng Vũ nhằm chứng tở nàng là thật.
Thực ra, trước khi chạm vào nàng, Bùi Cữu đã biết đây thực sự là Thư Ngưng Vũ.
Hơi thở trên người nàng, mùi hương nhàn nhạt kia cho hắn cảm giác giống y hệt trước đây.
Trong khoảng thời gian trong lao, Thư Ngưng Vũ tiều tuỵ đi nhiều, gầy đi nhiều.
Thư Nam Chúc tự mình ra mặt.
Khuôn mặt hắn và Thư Ngưng Vũ có ba phần giống nhau, vừa đẹp lại nham hiểm, khoé môi mang theo vẻ lạnh lùng.
Thư Nam Chúc nói: “Nàng bị phong ấn ký ức, trong đầu có ba cái ngân châm, sau này không thể động võ, không thể lấy ngân châm ra, nếu lấy ra nàng lập tức mất mạng.
Bùi Cữu nheo mắt.
Thư Nam Chúc cười lạnh một tiếng: “Nàng làm thái tử nhiều năm như vậy, Bùi Cữu, nếu nàng không có đủ tâm trí, chỉ có Tô Trú bồi dưỡng thì cũng không đủ. Bổ vương chịu giao nàng cho ngươi cũng đã là cho ngươi đủ thể diện rồi. Bổn vương không thể thả hổ về rừng, để lại một uy hiếp như vậy được.”
Bùi Cữu lạnh giọng nói: “Trước khi ngươi làm, sao không báo cho bổn vương?”
Thư Nam Chúc nói: “Bổn vương hỏi ngươi, trước đây, nếu Hình thị của quý quốc có một người con vợ cả đa mưu túc trí, người ngoài đến đòi, ngươi giao người hay là vẫn nhổ cỏ tận gốc?”
Lo lắng của Thư Nam Chúc thật ra không sai. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, hắn thật sự không thể mang một Thư Ngưng Vũ hoàn hảo không tổn hao gì giao cho Bùi Cữu được.
Bùi Cữu rũ mắt nhìn Thư Ngưng Vũ, nàng vẫn đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu.
Thư Nam Chúc liếc Thư Ngưng Vũ một cái.
Trước khi đi, Thư Nam Chúc nói: “Nếu ngươi chán rồi cũng đừng gϊếŧ nàng, cũng đừng làm nhục nàng, nàng từ nhỏ đã mỏng manh như vậy, bị Tô Trú chiều hư, tâm nhãn rất nhỏ, có thù tất báo, không chịu được chút oan ức nào, khi nào ngươi không cần nàng nữa, cho người đưa về là được rồi.”
……
Ngưng Nhi tỉnh lại lúc trên xe ngựa.
Nàng mơ màng dụi mắt, phát hiện mình đang dựa vào lồng ngực một nam tử xa lạ.
Ngưng Nhi nhìn nam tử này nửa khắc, thấy đau mắt, nàng dụ dụ mắc, nước mắt rơi xuống.
Bùi Cữu ngẩn người: “Sao nàng lại khóc?”
Ngưng Nhi nhỏ giọng nói: “Mắt đau, đầu cũng đau.”
Bùi Cữu giơ tay, xoa trán cho nàng: “Có phải ở chỗ này không?
Ngưng Nhi ngơ ngác, tựa như một đứa trẻ mít ướt, một lúc lâu sau, nàng nói: “”Sao ta không nhớ gì cả?”
Là người thì đều có kí ức, nhưng kí ức của nàng lại trống rỗng.
Bùi Cữu trầm mặc một lát, nói: “Nàng rơi xuống nước, mất trí nhớ, là ta cứu nàng.”
Ngưng Nhi chỉ chính mình: “Ta là ai?”
“Nàng là