CHƯƠNG 4
Editor: Lemon
Beta: Claret
Bùi Cữu gật đầu: “Được, ngươi đi đi.”
Ngưng Nhi ôm một bộ quần áo mới đi qua đó.
Ánh trăng như nước, Ngưng Nhi cởϊ qυầи áo và giày, nàng thử nhúng chân vào nước.
Ngưng Nhi chân ngọc lả lướt, dưới ánh trăng càng hiện sáng tỏ, nước lạnh lẽo, nàng chậm rãi bước vào trong nước.
Tóc dài bị nước thấm ướt sũng càng đen nhánh thêm, tay Ngưng Nhi vốc nước rửa sạch tro bụi trên mặt.
Vết thường trên vai thâm hơn, vừa động nhẹ đã đau đớn tận xương.
Ngưng Nhi thở dài, nói: “Tên ca ca được hời này, vậy mà đánh ta thành như vậy, muốn mạng ta hắn cũng không có kết cục tốt đâu.
Ngâm trong nước lạnh băng, Ngưng Nhi cảm thấy đau đớn giảm bớt vài phần, hôm nay nàng rất mệt mỏi, nhưng đường xuống núi nàng đã nhớ kĩ.
Nàng ngâm một lát, cầm quần áo thay xong lập tức về chỗ ở.
Bùi Cữu cũng đã ăn tối xong, tóc Ngưng Nhi ướt sũng, nàng mặc quần áo màu vàng nhạt, tuy tóc không nhỏ nước nhưng lại có vài phần tình ý.
Bùi Cữu nói: “Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”
Ngưng Nhi cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy nha, đây là nhà của đại ca, tối qua ta thân thể không tiện liền ngủ trên giường, hôm nay ta tinh thần rất tốt, huynh ngủ giường, ta ngủ dưới đất.”
Bùi Cữu lạnh giọng nói: “Ngươi còn biết ngại cơ à?”
Rõ ràng da mặt dày như vậy, ở bên ngoài dám gọi hắn là tướng công, còn có chuyện gì làm nàng xấu hổ chứ?
Ngưng Nhi thích nhất là làm mấy việc ‘kỹ nữ còn muốn lập đền thờ’, dáng vẻ lưu manh.
Nàng nói: “Dù sao cũng là cô nương gia. Ta da mặt mỏng, đại ca, huynh không ngủ trên giường thật sao?”
“Không ngủ.”
Ngưng Nhi cởi giày lên giường: “Vậy ta ngủ.”
Bùi Cữu nằm trên đất ngủ, trên mặt đất trãi một tầng đệm, hắn lúc trước hành quân đánh giặc cũng trải qua không ít khổ cực, cũng không phải vương tôn công tử yếu đuối mong manh, ngủ thế nào cũng được.
Ngưng Nhi sáng sớm đã tỉnh, Bùi Cữu nấu cơm, nàng bèn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem. Lúc ăn cơm xong, Bùi Cữu nói: “Ta đi săn thú, ban ngày không về, ngươi thành thật đừng chạy loạn, trong núi có sói có hổ, ngươi vào núi lớn liền tìm không được đường về.”
Ngưng Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu: “Được!”
Bùi Cữu lại nói: “Trong nồi có cơm, ngươi giữa trưa đói bụng thì ăn.”
Đôi mắt Ngưng Nhi sáng lấp lánh: “Ta đã biết!”
Bùi Cữu nói: “Ta đi đây.”
Chờ Bùi Cữu đi rồi, Ngưng Nhi đem dắt con lừa con ra, con lừa con da lông là màu xám nâu, thoạt nhìn gầy gầy, tính cách lại rất ôn hòa, Ngưng Nhi đem con lừa con dắt tới bên hồ, tắm rửa cho nó.
Con lừa con không thích tắm rửa, Ngưng Nhi vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan ngoãn nghe lời cho ta, nếu ngươi dám không nghe lời ngày mai ta sẽ ăn thịt lừa!”
Con lừa con bị Ngưng Nhi đe dọa, tức giận đến dùng chân đá nàng.
Ngưng Nhi cũng tức giận, không lưu tình đánh nó mấy cái, đánh đến tiểu súc sinh cũng không dám phản kháng nữa, đứng ngoan ngoãn cho Ngưng Nhi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngưng Nhi đưa con lừa tới nơi có nắng phơi, mặt cỏ vẫn xanh biếc, con lừa con cúi đầu gặm cỏ.
Ngưng Nhi cũng ngồi xuống, nàng móc tất cả trang sức trên người xuống.
Bùi Cữu đúng là người thành thật, lúc cứu nàng cũng không lục soát người nàng, xem trên người nàng có thứ gì giá trị không.
Ngưng Nhi đặt tất cả đồ vật trên cỏ, một cái khóa trường mệnh vàng nạm ngọc, quá tục khí, cố tình còn không thể cầm đi đổi tiền, vừa đưa ra ngoài chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, lại nói cửa hiệu cầm đồ bình thường cũng mua không nổi. Một cái vòng cổ vàng ròng nạm bảo, vòng cổ cũng không thể cầm đi đổi tiền, bất quá trên vòng cổ khảm bảy viên kim châu lớn bằng ngón cái, ngày hôm qua nàng lấy xuống một viên, trên kim châu cũng không có ấn ký gì, có lẽ có thể đổi được ít bạc.
Còn những cái khác, trong túi tiền có mấy viên đá mắt mèo và kim phúc châu, đá mắt mèo tỉ lệ cũng không tệ lắm, là dùng để cho tiểu hài tử chơi hoặc là thưởng hạ nhân, kim phúc châu tuy rằng cũng là dùng để thưởng hạ nhân, nhưng không thể dùng ra ngoài. Còn có một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, dùng để hộ thân, trên chủy thủ không có ấn ký khác.
Ngưng Nhi đào cái hố, đem khóa trường mệnh chôn xuống, dùng chủy thủ cạy kim châu trên vòng cổ xuống, đá quý giữ lại, vòng cổ chôn, kim phúc châu cũng chôn luôn.
Còn lại cũng chỉ có bảy viên kim châu bình thường và mấy viên đá mắt mèo, ba viên đá bồ câu huyết, Ngưng Nhi đánh giá, đá bồ câu huyết là cực phẩm, ba viên cùng nhau bán rẻ có thể bán được hai ngàn lượng, đá mắt mèo cũng có thể bán mấy trăm lượng.
Nàng ở đây một đoạn thời gian, qua thời gian này lại đi ra ngoài, nếu nàng phúc lớn mạng lớn, thợ săn này cứu nàng ngày sau tất nhiên sẽ có chỗ tốt, nếu nàng không có phúc, vừa ra ngoài đã chết, mấy thứ này để lại cho thợ săn cũng đủ cho hắn cưới vợ sống cuộc sống giàu có.
Ngưng Nhi lấp lại hố, còn trải lên một lớp cỏ không để người phát hiện. Tuy nhiên nơi này cũng sẽ không có người nào tới.
Làm xong tất thảy, Ngưng Nhi đi rửa tay.
Lông con lừa con cũng đã khô.
……
Bùi Cữu mới vừa về tới vương phủ, một thị vệ thân cận nói: “Điện hạ, phiêu kỵ đại tướng quân Nam Khâu Quốc hôm qua tới chơi, thuộc hạ báo cho hắn ngài trước mắt say mê điền viên, vô tâm chính sự, phần lớn thời gian không ở trong phủ, hắn không phải muốn nói chuyện chính sự với ngài, mà là muốn ngài cho phép, phiêu kỵ đại tướng quân chiều nay còn tới nữa.”
Bùi Cữu gật gật đầu.
Nam Khâu Quốc phiêu kỵ đại tướng quân Tô Trú, Bùi Cữu mấy năm trước gặp hắn một lần. Hai người vốn không thân, cũng không biết vì chuyện gì Tô Trú tự nhiên muốn hắn cho phép.
Bùi Cữu ở trong thư phòng xử lý mấy sự vụ, chẳng biết tự khi nào đã tới buổi chiều.
Cửa nhẹ nhàng bị gõ hai cái, một thị nữ bên ngoài nói: “Điện hạ, Tô tướng quân tới chơi, ngài……”
“Bảo hắn ở trong sảnh chờ một lát.” Bùi Cữu lạnh lùng nói.
Một lát sau, Bùi Cữu đi ra ngoài.
Tuy Tô Trú là võ tướng, lại không có khí chất võ tướng, hắn một thân bạch y, tóc búi nửa, mũi cao thẳng, sắc bén tinh