Chương 7
Editor: Lemon
Beta: Claret
Con lừa con rung đùi đắc ý đi ăn cỏ.
Ngưng Nhi gõ gõ cửa: “Bùi……”
Còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở ra.
Lúm đồng tiền nàng nở như hoa: “Bùi đại ca, ta đã về.”
Bùi Cữu nhíu mày nói: “Ngươi đi đâu thế?”
Ngưng Nhi nhét bao giấy dầu vào tay Bùi Cữu: “Này, Bùi đại ca, ta mang về cho huynh.”
Nàng đặt tất cả những thứ linh tinh vụn vặt mua được bên cửa sổ, vàng để trên bàn: “Ta có mang mấy viên đá quý, vừa mới xuống núi bán, đổi được một túi vàng, Bùi đại ca, coi như báo đáp ơn cứu mạng của huynh.”
Bùi Cữu không hề liếc đến những thứ nàng đặt trên bàn, hắn nếm bánh Ngưng Nhi mang về cho hắn, bên trong lại có một lớp đường, Bùi Cữu không thích ngọt, nhưng vẫn ăn từng miếng hết cái bánh.
Ngưng Nhi thấy Bùi Cữu không để ý tới nàng, nàng bước tới gần hắn:
“Đến nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái? Ta tốt xấu gì cũng mang đồ ăn về cho huynh, huynh cũng quá máu lạnh đi?”
Bùi Cữu lui ra sau: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng tới gần ta như vậy.”
Ngưng Nhi cong môi nói: “Đêm qua là ai ôm ta ngủ?”
Bùi Cữu: “Ngươi ——”
Ngưng Nhi cười cười, cởi giày leo lên giường nằm: “Hôm nay ta mệt muốn chết, không được cãi nhau với ta.”
Bùi Cữu dùng khăn lau miệng, Ngưng nhi hiển nhiên là một tiểu phế vật lôi thôi vụng về, đồ vật ném loạn, chưa thay quần áo đã lên giường.
Hôm nay, Bùi Cữu làm một nửa, phát hiện nàng không thấy đâu, sợ nàng chạy loạn bị mãnh thú trong núi ăn mất, liền đi khắp nơi tìm kiếm, thẳng đến dưới chân núi mới nghe một đứa trẻ chăn dê nói nàng đi trấn trên.
Lúc ấy, Bùi Cữu cho rằng nàng muốn rời khỏi, không nghĩ tới chạng vạng nàng lại về rồi.
Hắn dọn dẹp đồ đạc Ngưng Nhi để lộn xộn bên cửa sổ, một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra vừa thấy, bên trong đỏ rực, còn mang theo hương thơm, hẳn là phấn mặt nữ nhân dùng, còn có phấn thơm, có khăn tay, cây quạt nhỏ, gương nhỏ, lược nhỏ…… Bùi Cữu quay sang nhìn Ngưng Nhi, nàng nằm trên giường, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, hẳn là ở bên ngoài dạo mệt rồi.
Hắn dọn xong, túi vàng trên bàn Bùi Cữu cũng đặt bên cửa sổ, vàng cũng không tính là nhiều, so với vàng của Bùi Cữu hắn thì càng là con bò rụng lông, hắn thu lưu tiểu phế vật này cũng không trông cậy nàng có thể mang đến cái gì.
Sắc trời dần tối sầm.
Bùi Cữu đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài.
Bầu trời đêm đầy sao, cây rừng trong bóng đêm nặng nề lắc lư, hắn nhìn về phía chân trời.
Một tia sao băng chợt lóe qua.
Mắt Bùi Cữu hoàn toàn lạnh lẽo, thật lâu sau Bùi Cữu trở lại phòng, Ngưng Nhi đã ngủ say.
Cửa sổ mở rộng ra, gió nhẹ thổi vào, trong phòng ánh sáng nhạt, còn có mùi thơm thoang thoảng, Bùi Cữu nhìn thiếu nữ trên giường.
Khuôn mặt Ngưng Nhi trong bóng tối không rõ ràng, nhưng Bùi Cữu vẫn nhớ rõ, tối hôm qua nàng đột nhiên chui vào trong chăn hắn, ập vào mũi hắn là hương thơm thấm vào ruột gan và xúc cảm mềm mại ấm áp.
Hắn vốn là một khối băng, không có ai dám lại gần. Nhưng nàng ngỗ ngược khó thuần, to gan như vậy.
Do dự mấy giây, Bùi Cữu nâng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại tinh tế của Ngưng Nhi.
Lúc này, Ngưng Nhi đột nhiên mở to mắt, bưng kín đầu vai, “Ọc” một tiếng hộc ra một bụng máu.
Bùi Cữu bị kinh hãi.
Hắn đè lại bả vai Ngưng Nhi: “Nguyên Ngưng!”
Ngưng Nhi không nói chuyện, căn bản không có trả lời hắn.
Dường như nàng đang chịu nỗi thống khổ khôn nguôi, cả người đều run nhè nhẹ.
Đột nhiên Bùi Cữu nhớ tới ngày ấy nàng nói, trên người nàng có thương tích.
Trong phòng quá tối, Bùi Cữu đốt một ngọn đèn dầu, ánh đèn chiếu sáng một khoảng nhỏ.
Hắn giơ tay lau vết máu bên môi Ngưng Nhi, nàng đã hôn mê bất tỉnh, lông mi thật dài có chút rung, ngày xưa miệng cười như hoa bây giờ lại không chút huyết sắc.
Kỳ thật, lúc này nhìn Ngưng Nhi sẽ phát hiện nàng thật ra cũng không gần gũi, mà là điềm đạm xa cách, lúc này nàng không có biểu cảm càng chân thật hơn, càng có một loại cảm giác …… Băng thanh ngọc khiết.
Trong nháy mắt Bùi Cữu cho rằng bản thân là điên rồi mới có thể cảm thấy Ngưng Nhi băng thanh ngọc khiết.
Nhưng nếu nàng không tỉnh, mặt cứ vô cảm như vậy ngã vào lòng hắn, quả thực cho hắn cảm giác như vậy.
Trên người nàng có thương tích, bây giờ hôn mê bất tỉnh, Bùi Cữu lại không biết nàng bị thương chỗ nào, do dự thật lâu, tay Bùi Cữu đặt trên vạt áo Ngưng Nhi, hắn vừa mới kéo một góc áo của Ngưng Nhi, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
Khóe miệng Ngưng Nhi vương giọt máu, trong đôi mắt xinh đẹp có vài phần lạnh lẽo: “Huynh đang làm cái gì?”
Bùi Cữu buông lỏng tay ra.
Ngưng Nhi rơi xuống gối, nàng đau đến muốn chết, giống như ngàn vạn con trùng đang gặm cắn, trên trán nháy mắt đầy mồ hôi lạnh.
Bùi Cữu nói: “Ngươi bị thương chỗ nào?”
Khóe miệng Ngưng Nhi chảy máu, Bùi Cữu cảm thấy không đúng, mạnh mẽ nắm cằm nàng, ép nàng há mồm.
Đầu lưỡi bị nàng cắn rách, thảo nào vừa rồi nói năng mơ hồ chậm chạp như vậy.
Bùi Cữu mạnh mẽ phong bế huyệt đạo nàng, giữ cằm nàng, cầm khăn lau máu cho nàng.
Cũng không biết nàng lấy sức đâu ra mà cắn sâu như thế, Bùi Cữu nghĩ nếu hắn chậm một chút có khi đầu lưỡi bị nàng cắn rớt luôn.
Bùi Cữu cầm thuốc ngưng máu ép nàng nuốt xuống, lúc này mới giải huyệt đạo cho nàng.
Bùi Cữu lại nói: “Ngươi bị thương chỗ nào trên người, bị thương gì?”
Ngưng Nhi chỉ chỉ bả vai mình.
Bùi Cữu nói: “Ta có thể xem không?”
Ngưng Nhi gật gật đầu.
Bùi Cữu vươn tay, lại cởϊ áσ Ngưng Nhi lần nữa.
Thời gian hắn do dự lúc này càng lâu.
Tay Bùi Cữu chạm vào quần áo mềm mại trên người nàng, do dự thật lâu, Bùi Cữu vốn dĩ thầm nghĩ: “Ta sẽ chịu trách nhiệm, nếu ngươi không muốn gả cho ai……”
“Vậy theo ta.”
Nhưng lời còn chưa nói đến miệng, nhìn đôi mắt Ngưng Nhi trong veo sạch sẽ, Bùi Cữu lại nói không nên lời.
“Chuyện tối nay, qua đêm nay ta sẽ quên.” Bùi Cữu nói, “Quên sạch.”
Hắn kéo áo Ngưng Nhi xuống.
Xương quai xanh của Ngưng Nhi tinh tế, tựa như bút vẽ nhẹ nhàng từng nét một phác hoạ ra, trên da thịt có hương thơm, màu da tuyết trắng, dường như chỉ cần véo nhẹ một cái sẽ để lại vết đỏ ngay.
Con ngươi Bùi Cữu hơi to ra, hắn thấy dấu tay trên vai Ngưng Nhi.
Tựa