Suy nghĩ một lúc thì Phó Thiêm Dục đã mặc lại bộ quần áo cũ của ngày hôm qua, sau đó thì cũng lấy thêm một ít tiền mặt và thẻ để vào ví, mái tóc dài che cả gương mặt cũng được anh thả xuống.
Phó Thiêm Dục đã quyết định rồi, anh muốn nằm chờ con mồi xuất hiện, nhưng trước khi để bắt được con mồi lớn thì anh nên cải trang thành một tên ăn mày, sau đó thì lại tiếp tục sống ở nhà của cô gái kia...!Có thể cô ấy sẽ từ chối, nhưng anh cũng nên thử một lần, biết đâu lại có chuyện bất ngờ thì sao?
Chuẩn bị xong mọi thứ thì Phó Thiêm Dục đã trèo ra ngoài bằng cửa sổ ban công, vì anh sợ nếu để cha mẹ biết thì họ lại nghĩ linh tinh, nhưng trước khi anh rời đi cũng có nói lại với Phó Thiên Ân, để có gì cô em gái này còn giúp đỡ anh nói vài câu với cha mẹ.
Trên đường đi đến hẻm Thiên Hoa thì anh cũng phải quan sát nhất cử nhất động ở đây, xem ra thì mọi người ở đây đều là dân lao động nghèo, nên chuyện vay nóng rồi đòi nợ thuê đều rất phổ biến, đến đây thì Phó Thiêm Dục mới thấy được một mặt khác của xã hội.
Từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, anh hoàn toàn không nghĩ đến ở bên ngoài xã hội lại còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Có điều...!Nếu để so sánh giữa người dân ở đây và giới thượng lưu phù phiếm, thì họ vẫn có tình người hơn.
Ví dụ như là cô gái đã cứu anh ngày hôm qua, dù không quen không biết, danh tính hay lai lịch cũng chẳng quan tâm, ấy vậy mà vẫn sẵn sàng cứu anh khỏi cái chết.
Đi đến nhà của Tô Nhiễm, anh lại tìm chiếc chìa khóa mà mình đã đặt ở dưới chậu cây, sau đó thì mở cửa đi vào, có vẻ như là cô ấy vẫn chưa về.
Một cô gái ở đây một mình nhưng lại đi làm về muộn như vậy, đúng là rất can đảm.
Tuy nhiên, anh chỉ vừa mới ngồi xuống ghế sofa nhỏ thì Tô Nhiễm đã về rồi, cô đi vào nhà liền ngạc nhiên, nói:
- Anh vẫn chưa đi sao?
Giọng nói có chút quen thuộc, hình như lúc anh lên cơn sốt vào tối qua, rồi bữa sáng nay anh đã nghe thấy nó, chắc hẳn đây là chủ nhân của ngôi nhà này.
Phó Thiêm Dục liền quay người lại nhìn, xuất hiện trước mặt anh là một cái xinh đẹp với làn da trắng, gương mặt thanh tú, mái tóc dài được búi cao, tuy cô chỉ mặc áo phông quần dài đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ xinh đẹp đáng ngưỡng mộ.
- Anh sao vậy? Vẫn còn sốt sao? Hay là anh không nhớ nhà mình ở đâu?
Lúc này, Phó Thiêm Dục mới đứng dậy, anh đi đến trước mặt của cô, nhưng mái tóc dài rũ rượi của anh lại khiến cho Tô Nhiễm chướng mắt, cô liền đưa tay lên muốn chạm vào tóc của anh thì anh lại lùi một bước.
- Xin lỗi nhé, nhưng nhìn tóc anh thì tôi thấy rất chướng mắt.
- Tôi tên là Quang Tồn.
Còn cô?
- Tôi tên Tô Nhiễm.
Phó Thiêm Dục hay hiện tại là Quang Tồn gật đầu, sau đó thì anh đã nói mình là người ở thành phố khác đến đây, nhưng Tô Nhiễm không quá quan tâm, cô đi vào bếp để xem ở trong nhà còn gì không.
Và thật may rằng...!Trong nhà chẳng còn cái quái gì có thể ăn được cả, xin chúc mừng cô đã quay vào ô nhịn đói.
Thật ra công việc của cô là làm đến tối, nhưng vì cô lo lắng cho cục nợ ở trong nhà nên đã xin phép nửa ngày.
Không ngờ cục nợ đời này còn chưa đi thì nhà cô đã không còn gì để ăn, Quang Tồn nhìn cô thê thảm như vậy thì cũng có chút buồn cười, sau đó anh liền rút trong ví ra một ít tiền, rồi đưa cho cô, nói:
- Cái này...
Tuy Tô Nhiễm thấy tiền là sáng mắt, nhưng ít nhất thì cô vẫn còn có chút lương tâm, cô có nhà để ở, nhưng anh đến nhà còn không có, nên đã không nhận, còn nói:
- Chắc đêm qua ở đây lại xảy