Đến trưa thì Phó Thiêm Dục vẫn còn thoải mái ôm vợ đang ngủ say, quả nhiên là đưa vợ đến đây là một sự lựa chọn sáng suốt mà, nhưng nhìn dáng vẻ đang ngủ của Tô Nhiễm thì đúng là rất đáng yêu… Nhưng anh lại không ngờ người chung chăn gối với mình lại là em gái của Alan, ban đầu anh còn tưởng là bản thân nhìn nhầm, hoặc thậm chí có lúc anh còn tưởng mình đã hiểu lầm về cô… Nhưng tất cả bằng chứng về Alice đều hướng đến cô…
Ngay cả… Ngay cả chuyện cô ra sức bảo vệ Alan nữa.
Bàn tay của Phó Thiêm Dục nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, có chút nhẹ giọng, nói:
- Nếu như em không phải Alice, nếu anh không phải là quân nhân… Thì vợ chồng chúng ta sẽ là một đôi người người ngưỡng mộ, chứ không phải mỗi người giữ một khoảng trời riêng như bây giờ…
Sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng nằm ngắm vợ mình thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng rời giường, trước khi rời đi thì anh cũng không quên hôn nhẹ lên trán của cô, nói:
- Anh sẽ bảo vệ em.
Ngay khi Phó Thiêm Dục rời đi thì Tô Nhiễm cũng mở mắt, đưa đôi mắt phức tạp nhìn về phía cánh cửa, hóa ra anh đã biết thân phận Alice của cô rồi, nhưng nếu như anh đã biết thì tại sao không trực tiếp hỏi cô về Alan? Hơn nữa, nếu anh đã biết cô là em gái của người anh đang truy tìm, thì tại sao vẫn yêu cô? Vẫn kết hôn với cô? Rốt cuộc thì Phó Thiêm Dục có ý gì? Câu nói “Anh sẽ bảo vệ em” là có ý gì đây?
Nhưng rồi Tô Nhiễm lại không nghĩ nữa, nói cho cùng thì ngay từ đầu là hai người họ đã lừa nhau, mặc dù bây giờ có thể xem giữa cô và Phó Thiêm Dục luôn có sự tin tưởng đối phương, nhưng nói thế nào đi nữa thì hắc đạo và bạch đạo cũng không thể cùng song song tồn tại, nếu như mọi chuyện xảy ra quá tệ… Thì chắc là cô phải nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, có thể là sau này Alan và Alice sẽ không xuất hiện nữa… Cũng có thể là sau này Tô Nhiễm sẽ biến mất, nói chung thì số trời đã định thì mọi chuyện rồi cũng sáng tỏ.
Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ thì Yến Trì Huyên đã đẩy cửa đi vào, đôi mắt đằng đằng sát khí của Tô Nhiễm cũng làm cho cô ta có chút chùn bước và run rẩy, nhưng sau đó thì cô ta lại giả vờ thanh cao, còn hống hách nhìn Tô Nhiễm, nói:
- Cô nên biết thân biết phận của mình, đừng bám lấy Thiêm Dục nữa, hai người không hợp với nhau đau.
Cô… Không xứng!
Nhưng Tô Nhiễm không tức giận, trái lại cô còn thấy buồn cười, trong mắt của đám nữ nhân ngu si, tứ chi phát triển này thì trên thế giới chỉ có cô ta mới phù hợp với Phó Thiêm Dục thôi.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Yến Trì Huyên cũng khó hiểu, sau đó còn hỏi là cô đang cười cái gì, hiển nhiên Tô Nhiễm lúc này cũng chậm chạp bước xuống giường, nhưng cảm giác ê ẩm từ hạ thân truyền