Nhưng đột nhiên Tô Nhiễm lại nín họng hẳn luôn á, cô đang nói chuyện với Phó Thiêm Dục và đã lỡ miệng nói ra kế hoạch mà mình đang nghĩ sao? Nhưng Phó Thiêm Dục lại có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó thì hai người họ lại đi vào trong phòng.
Anh đặt cô ngồi xuống giường, nói:
- Em sợ cái gì?
- Phó Thiêm Dục, em… Thật ra em có rất nhiều chuyện muốn nói anh… Và cả cha mẹ nữa… À, có cả anh hai nữa.
Bây giờ trong lòng của Phó Thiêm Dục lại bắt đầu dấy lên một chút lo sợ, vì từ trước đến giờ Tô Nhiễm mà anh biết không phải dạng e ấp như vậy… Nhưng tại sao đột nhiên bây giờ cô lại muốn nói ra sự thật cho anh biết chứ? Mà sự thật gì mà đến cả người anh trai thân thiết như Đoàn Giang Khánh cũng không biết? Lẽ nào là còn có chuyện gì động trời hơn chuyện cô là Alice của bang Mật Thước sao?
Vốn dĩ Phó Thiêm Dục muốn hỏi, nhưng Tô Nhiễm đã nói sẽ chờ khi cha mẹ về nhà, rồi cô cũng sẽ mời anh trai Đoàn Giang Khánh đến Phó gia, đến lúc đó thì anh sẽ biết chuyện mà cô sắp sửa nói ra thôi.
[…]
Hiển nhiên thì buổi trưa hôm đó Phó Cát Tùng và Thái Vy Ương cũng đã về đến nhà, lúc hai người họ vào nhà thì còn ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Đoàn Giang Khánh, nhưng rồi ba người họ lại đưa mắt nhìn nhau và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc này thì Tô Nhiễm mới mời bốn người, bao gồm cha chồng Phó Cát Tùng, mẹ chồng Thái Vy Ương, chồng Phó Thiêm Dục và anh trai Đoàn Giang Khánh ngồi xuống ghế.
Hít một hơi thật sâu, cô liền nói:
- Thật ra con có chuyện này muốn nói với mọi người.
Nhưng trước tiên thì con phải xin lỗi trước…
Thái Vy Ương không hiểu, nhưng ba người còn lại thì có vẻ không kinh ngạc là mấy, vì trong lòng họ đều đoán được chuyện Tô Nhiễm là Alice, và chính cô cũng đã xác nhận rồi kia mà?
- Thật ra thì con là Alice của bang Mật Thước!
- Hả?
Quả nhiên như dự đoán, chỉ có mỗi mẹ chồng Thái Vy Ương là kinh ngạc há hốc thôi, còn lại ba người đàn ông kia thì khá dửng dưng.
Lúc này Phó Cát Tùng liền lên tiếng:
- Hết rồi?
Nhưng Tô Nhiễm lắc đầu.
Tiếp theo là Đoàn Giang Khánh lại nhìn cô, mỉm cười dịu dàng nói:
- Anh biết từ lâu rồi, nên không ngạc nhiên lắm.
Em gái của anh rất giỏi.
Tô Nhiễm không nói gì mà nhìn sang Phó Thiêm Dục, nhưng vẻ mặt của anh thì có vẻ như anh đã sớm biết rồi, nên hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện này.
Lúc này Thái Vy Ương liền ngơ ngác, ủa tính ra là chỉ có mỗi bà ấy là không biết gì hết đó hả? Chơi gì kì vậy!
- Tiếp theo, chuyện con muốn nói là… Con thật chất là con gái của Đoàn gia, nhưng vì mẹ ruột của con là người thứ ba, nên thân phận không được công nhận… Tên trước kia của con là Đoàn Y Nhiễm!
Chuyện này thì ai cũng biết, nên chẳng có gì phải nói cả.
- Chuyện thứ ba… Ừm… Thật ra thì… Thật ra thì trên đời này chẳng có ai tên là Alan cả… Vai diễn Alan… Cũng là con!
Nghe đến đây thì không Thái Vy Ương kinh ngạc mà ngay cả Phó Cát Tùng, Phó Thiêm Dục hay thậm chí Đoàn Giang Khánh cũng phải hoảng hốt đến mức đứng bật dậy.
Một Phó Cát Tùng là Trung Tướng nhưng lại không thể đoán ra được con dâu của mình chính là người mà đoàn đội luôn truy vết.
Một Thái Vy Ương từ đầu đến cuối đều bị xoay mòng mòng cho đến choáng hết cả mặt.
Một Phó Thiêm Dục cũng không ngờ đến