Sau hơn một tháng kết hôn thì Tô Nhiễm cũng đã mang thai rồi, chỉ là hiện tại thai nhi vẫn còn nhỏ nên cô không vội công bố ra ngoài.
Dù sao thì sống ở đời có thờ, có thiêng, có kiêng, có lành mà, nên Tô Nhiễm và Phó gia quyết định rằng đợi đứa bé đủ ba tháng tuổi thì mới mở tiệc và chính thức công bố ra ngoài.
Mặc dù Thái Vy Ương rất mong cháu và bà ấy rất muốn đem con dâu và cháu nội công bố ra ngoài.
Nhưng có vẻ như cô nói đúng, dù sao thì hiện tại đứa nhỏ vẫn còn quá bé, nên họ cũng không vội như thế.
Tuy nhiên thì chuyện mang thai của Tô Nhiễm chỉ có cô và cha mẹ chồng biết thôi, còn Phó Thiêm Dục hiện tại đang đi công tác nên cô vẫn chưa có cơ hội thông báo cho anh biết.
Tuy nhiên thì ngày mai anh cũng đã về rồi, nên cô quyết định sẽ cho anh một bất ngờ lớn.
Theo như kế hoạch ban đầu thì Tô Nhiễm định là sẽ nói cho Phó Thiêm Dục biết rằng cơ thể cô không dễ mang thai, mục đích là để xem phản ứng của anh về chuyện này.
Nhưng ngay khi Phó Thiêm Dục về đến nhà thì anh đã nhanh tay kéo cô đến bệnh viện, lúc này không chỉ Tô Nhiễm mà ngay cả Phó Cát Tùng hay Thái Vy Ương cũng không hiểu con trai của mình đang làm gì nữa.
Nhưng rồi anh lại nói:
- Băng vệ sinh anh mua dự trữ cho em vẫn chưa dùng cái nào.
Hình như em có vấn đề rồi đấy, đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện xem tình hình.
Lúc này gương mặt nhỏ của Tô Nhiễm bất chợt lại đỏ lên, còn Thái Vy Ương và Phó Cát Tùng thì chỉ biết cười cười.
Không chỉ thế mà mẹ còn trêu chọc cô rằng:
- Mẹ của nó nuôi nó ba mươi mấy năm, vậy mà nó còn chưa từng mua cho mẹ một miếng băng vệ sinh.
Bây giờ có vợ rồi, mỗi tháng vợ dùng bao nhiêu cái, thừa lại bao nhiêu cái nó đều nhớ như in.
Con trai lớn đúng là khó giữ.
Nhưng rồi thì Tô Nhiễm cũng kéo tay của chồng mình lên phòng, rồi sao đó thì bắt đầu kế hoạch ban đầu.
Dù rằng mọi chuyện không giống như cô tưởng tượng, nhưng Phó Thiêm Dục đúng chuẩn ông chồng mà người người luôn ao ước.
Đến đây, Tô Nhiễm mới có chút cúi đầu, nói:
- Không cần đi kiểm tra đâu...!Em...!Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Phó Thiêm Dục cũng không biết vợ mình đang bày trò gì nữa, nhưng nếu như cô muốn làm gì thì anh cũng vui vẻ phối hợp.
Ngay sau đó thì Phó Thiêm Dục liền ngồi xuống giường, còn Tô Nhiễm thì cũng ngồi xuống, có chút bất lực, nói:
- Thật ra hôm kia em và mẹ có đến bệnh viện rồi...!
- Sau đó thì sao?
- Bác sĩ nói do em lớn tuổi rồi...!Nên việc mang thai có chút khó khăn...!Em...!Hiện tại có thể sẽ không mang thai được.
- Không chết đúng không?
Tô Nhiễm cũng ngây ngô gật đầu, nhưng rồi sau đó thì Phó Thiêm Dục liền thở phào nhẹ nhõm, miễn vợ anh không chết là được rồi.
Sau đó thì anh liền đưa tay ôm lấy vợ mình, mỉm cười nói:
- Không sao, không chết là được.
Khóe môi của Tô Nhiễm giật giật, bây giờ nội tâm của cô đang gào thét kiểu: "Alo? Vợ anh không sinh được đó anh êi! Anh không quan tâm hả?".
Nhưng quả nhiên Phó Thiêm Dục không làm cho mọi người thất vọng, vì anh thật sự không quan tâm lắm đến chuyện có sinh được