Cả ba đang im lặng thì nghe tiếp “bụp” là vật gì đó rớt trước hốc cây, Võ Thần cố đưa mắt ra chỗ hở nhỏ của tấm lá quan sát.
“Ca, chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là một con chim chết thôi, chắc là nó trúng độc khi chưa kịp bay ra khỏi khu rừng.”
“Sương độc trong rừng này đúng là không đùa được.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Yên tâm đi không sao đâu, chúng ta đừng nghĩ gì, cố nhắm mắt ngủ, không thì mai không lên đường nổi.” Võ Thần trấn an mọi người.
Vũ Tuyết Lam tựa đầu vào tường gỗ bên cạnh để ngủ, Võ Thần cố ngồi thẳng người, nhiều lần hắn có ý tựa vào người Vũ Tuyết Lam để cảm nhận thân thể cô nhưng hắn lại có chút ăn năn: “Mày là thằng biến thái hả, đã muốn lợi dụng người ta còn muốn làm cho người ta mệt mỏi, mày tự hỏi bản thân đi, mày dựa nàng ấy như vậy, trong không gian chật hẹp như này liệu nàng ấy có chịu nổi không, suy cho cùng nàng ấy cũng là thân nữ nhi yếu hơn mày.”
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cứ khó ngủ nên chẳng thể chợp mắt, đợi cho Vũ Tuyết Lam ngủ say, hắn nhẹ nhàng đỡ đầu nàng tựa vào vai mình: “Như này cũng được nè, chắc mai tỉnh dậy nàng ấy cảm động lắm đây.” Vừa nghĩ hắn vừa cười khoái chí.
Chưa thỏa mãn, một lúc sau hắn xoay người một tí để Vũ Tuyết Lam dựa vào ngực hắn, giờ thì hắn chẳng muốn ngủ nữa, chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
Ngắm đã rồi có chút mệt nên hắn cũng ngủ thiếp đi.
Nhanh chóng trời sáng, Vũ Tuyết Lam tỉnh dậy thấy bản thân nằm trong lòng Võ Thần, cùng lúc này hắn cũng tỉnh dậy, có chút cử động nhẹ thân thể.
Vũ Tuyết Lam cảm thấy ngại ngùng nàng ngồi bật dậy nép sát tường, mặt nàng có chút ửng hồng, trong giọng nói nàng có chút bối rối vì nghĩ bản thân là tự xà vào lòng hắn: “Ta,… ta xin lỗi, huynh chắc là mỏi lắm.”
Võ Thần chưa vội trả lời, hắn nghĩ: “Không ngờ nàng ấy lại có mặt xấu hổ này, nàng ấy muốn gây mê mình sao, đáng ra phải đập mình chứ nhỉ, còn xin lỗi mình, rốt cuộc là chuyện gì? Sao mình chẳng thể hiểu được nàng ấy.”
Hắn cười nói.
“Ta không mỏi, chỉ là cánh tay lúc này tê cứng không cử động được, chắc là tí nữa sẽ khỏi.”
“Ta không cố ý.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Nàng không phải xấu hổ, cũng không cần cảm thấy có lỗi, một người có sức hút như ta thì việc nàng chủ động như thế là chuyện bình thường.” Vừa nói hắn vừa cười trông rõ đáng ghét.
Vũ Tuyết Lam không nói thêm được gì, nàng khom nười định đi ra khỏi hốc cây, Võ Thần đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lại: “Đừng ra đó, giờ mới sáng sương chưa tan đâu, đợi thêm tí trời nắng gắt hơn tí thì ta đi.” Vũ Tuyết Lam không nói gì, chỉ quay lại chỗ ngồi của mình.
Võ Phong mơ màng tỉnh dậy, bộ dạng chưa tỉnh hẳn cậu nói: “Đệ nghe hết rồi đấy nhé, đừng tưởng đệ ngủ mà không biết gì.”
“Thế đệ nghe được gì?” Võ Thần hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Thì đệ nghe huynh điên cuồng tung hô bản thân, xém bật cười nhưng nể tình huynh đệ nên đệ thôi.” Cậu đưa tay nải cho Võ Thần: “Nước và lương khô, ăn no mới có sức lên đường.” Võ Thần cầm vội vàng lấy nước và lương khô đưa cho Vũ Tuyết Lam: “Nàng ăn đi, đừng xấu hổ nữa, chuyện ấy bình thường thôi.
Nàng mà đói ta sẽ đau lòng lắm đấy.” Vũ Tuyết Lam không nhìn vào mắt hắn, nàng chỉ đưa tay cầm đồ ăn.
“Chuyện gì thế?” Võ Phong hỏi.
Võ Thần đưa cục lương khô nhét vào miệng Võ Phong: “Đệ cũng ăn đi, đừng có nhiều chuyện, chuyện người lớn đệ không biết đâu, đừng hỏi nhiều.”
“Huynh hơn ta có tí tuổi mà nói như đúng rồi ý.” Võ Thần nhét thêm một cục lương khô khi Võ Phong chưa kịp nuốt cục kia.
“Ăn nữa đi.”
Võ Phong đưa tay lấy cục lương khô ra khỏi mồm, đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Võ Thần: “Muốn giết đệ thì nói trước một tiếng nha.”
Vũ Tuyết Lam im lặng, chỉ có hai huynh đệ nói qua nói lại, thoáng chốc mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu mạnh xuống khu rừng làm tan sương.
Cảm thấy ổn Võ Thần gỡ tấm lá chắn phía trước hốc cây, hắn bước ra trước, quan sát một lượt thì gọi hai người kia: “Ổn rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong bước ra, cả ba người tiếp tục lên đường, đi một lúc thì Vũ Tuyết Lam hỏi: “Võ Thần, huynh định sau khi có được điều mình muốn rồi sẽ làm gì tiếp theo?”
“Ta hả, thì tìm một nơi yên bình sống hạnh phúc cùng với Tuyết Lam nàng đấy, hoặc là về lại ngọn núi năm xưa cùng với nàng sống vui vẻ.”
“Ta đang nghiêm túc hỏi huynh.”
“Tỷ đừng có nói hai từ nghiêm túc với huynh ấy, đến chết huynh ấy cũng chẳng biết nó là gì đâu.”
“Đệ lại xem thường ca của đệ rồi, ta chỉ là trong khu rừng vắng lặng này muốn làm cho Tuyết Lam vui thôi.”
“Huynh làm cho bản thân mình vui thì có, ngụy biện.” Võ Phong nói.
“Ta đùa thôi, mà Tuyết Lam này, còn nàng thì sao? Sau khi có được thứ mình muốn nàng định làm gì?”
Vũ Tuyết Lam ngập ngừng một lát: “Ta thì chắc là tìm một trấn nhỏ nào đấy, mở một quầy hàng buôn bán, mà tốt hơn hết là sau chuyến đi này có thật nhiều tiền để cả đời khỏi phải lo cơm áo gạo tiền là được rồi.
Phong đệ, còn đệ thì sao?”
— QUẢNG CÁO —
“Đệ thì cũng chẳng có mơ ước cao sang, chỉ muốn cùng người mình yêu đàn hát, sống cuộc đời bình yên thôi.”
“Xem ra đệ là một vị công tử tốt, chắc chắn sẽ tìm được một vị cô nương vừa xinh đẹp lại dịu dàng.”
“Đệ cũng mong là vậy.”
Võ Thần tiến sát bên cạnh Vũ Tuyết Lam: