“Sao chúng đẹp thế mà muội nỡ cho ta?”
“Đã gặp nhau nghĩa là có duyên, ta tiếc gì một bông hoa kia chứ.”
Võ Thần nghe theo lời Thập Cửu, hắn chọn một bông hoa ngắt xuống đến trước mặt Thập Cửu: “Nhưng nó có ích gì không?”
“Huynh đừng xem thường nó, hoa này nó có tên là Hoa Yêu, đêm nay huynh đến phòng tỷ ấy nói những lời mật ngọt rồi thì hỏi tỷ ấy có tình cảm với huynh không, sau đó thì tặng hoa này cho tỷ ấy.”
“Vậy tiếp theo thì sao? Chỉ là bông hoa thôi mà.”
“Huynh cứ hấp tấp, nghe ta nói hết đã, nếu bông hoa đổi sang màu hồng nghĩ là trong lòng tỷ ấy có huynh, còn nó không chuyển màu là không có.”
Đôi mắt Võ Thần sáng rực lên: “Thật có bông hoa kỳ lạ như vậy sao?”
“Còn nhiều điều kỳ lạ mà huynh chưa biết đâu.
Được rồi không nói chuyện với huynh nữa, huynh về đi ta cũng về nghỉ ngơi.”
Võ Thần nhìn Thập Cửu nở nụ cười hiền từ vui tươi: “Cảm ơn muội nhé Thập Cửu, muội là cô nương xinh đẹp tốt bụng, ta biết con thỏ kia không phải bị muội đập gãy chân.”
Thập cửu cười tươi: “Huynh còn không đi nữa ta đập gãy chân huynh.”
“Được … được ta đi.” Võ Thần vừa quay đi bị Thập Cửu gọi lại: “Xém tí ta quên, huynh nhớ là đừng để người khác chạm vào nó trước nhé, chỉ là huynh chạm vào và đến tỷ ấy thôi đấy, nó chỉ có tác dụng một lần thôi.”
“Ta biết rồi.” Võ Thần vừa nói vừa chạy đi, Thập Cửu nhìn theo cười vui vẻ.
Hắn vô cùng hớn hở, cầm theo bông hoa về phòng mình: “Đêm nay nhất định nàng không thể nào chối cãi được nữa.”
Vừa vào phòng hắn không thấy Võ Phong đâu, định quay ra tìm thì Võ Phong vừa về: “Ca, bông hoa ở đâu ra mà đẹp thế, cho đệ xem tí.”
“Không được, cấm đệ, tuyệt đối không được đụng đấy.
Mà đệ đi đâu về đấy? Tuyết Lam nàng ấy về phòng chưa?”
“Về rồi, tỷ ấy ở căn phòng cách đây hai căn ấy, huynh đi xem thử đi.” Võ Thần lại chỗ cửa quan sát, Võ Phong lướt qua chỗ cây hoa, dùng tay cậu hất nhẹ vào bông hoa, miệng lẩm bẩm: “Có gì ghê gớm chứ, chỉ là một bông hoa.”
Lẩm bẩm rồi cậu bước ra cửa, bị Võ Thần chặn lại: “Đệ đi đâu đấy?”
“Đệ đi tè, được không?” Mặt Võ Phong có chút cáu.
— QUẢNG CÁO —
Võ Thần hạ tay xuống: “Ừ, đi đi, đừng có tè chết hoa người ta đấy.” Võ Phong không nói nữa bỏ đi luôn.
Võ Thần quay vào trong phòng ngồi ngắm bông hoa, ánh mắt hạnh phúc.
Hắn ngồi một lát thì một cô nương xinh đẹp đem đồ ăn vào: “Công tử, đây là đồ ăn chuẩn bị cho huynh, chỉ là món thanh đạm, mong huynh sẽ không chê.”
Đôi mắt Võ Thần không rời khỏi khuôn mặt xinh dẹp của vị cô nương kia, miệng bất giác nói thành lời: “Đẹp như này sao ta nỡ chê.”
“Công tử nói sao?” Mặc cô nương tỏ ra khó hiểu.
“Ta không nói gì, chẳng qua là nàng tại sao lại đẹp thế này?”
“Huynh hỏi câu dư thừa, ta sinh ra đã đẹp rồi, có không muốn cũng không được, nhưng ta có cái kỳ lạ là chỉ thích kết bạn với người tàn phế thôi.”
Võ Thần khựng người, tụt cảm xúc, hắn cười gượng gạo: “Nàng cũng tàn nhẫn quá đấy, được rồi cảm ơn cơm của nàng.”
Cô nương kia không nói gì thêm quay đầu ra khỏi cửa, Võ Thần nhìn theo: “Tiếc quá, toàn mỹ nhân thôi mà chẳng làm ăn được gì.”
Võ Phong về: “Huynh sao thẩn thờ thế, ăn cơm thôi, đệ đói quá.”
“Ừ, ăn đi ta đi qua phòng Tuyết Lam đây, đệ ăn mình đi, đừng qua phá đám ta nhé.” Hắn bỏ đi không quan tâm Võ Phong định nói gì.
Hắn đến phòng Vũ Tuyết Lam gõ cửa: “Nương tử, ta vào được không?”
Tiếng Vũ Tuyết Lam vọng ra: “Huynh vào đi.”
“Nàng đang ăn tối à?”
“Huynh ăn chưa, ăn chung luôn đi.”
“Nhưng chỉ có một cái bát thôi, không lẽ nàng muốn chúng ta cùng ăn cơm chung một bát một đũa?”
“Huynh cũng nghĩ nhiều quá.” Vũ Tuyết Lam gom chung hai đĩa đồ xào lại, lấy muỗng múc canh để ăn, nàng đưa bát cơm và đũa cho hắn: “Huynh ăn đi.”
Hắn đưa ánh mắt dịu dàng nhìn nàng cố nói lời mật ngọt: “Nàng thật tốt với ta.”
— QUẢNG CÁO —
Vũ Tuyết Lam vừa ăn vừa nói chẳng quan tâm tới ánh mắt chân thành của hắn: “Bình thường thôi, nếu không phải là huynh ta cũng sẽ làm thế.”
“Ta không tin.”
“Huynh không tin ta cũng chịu.
Huynh đừng nhìn ta nữa, ăn cơm đi kẻo nguội.”
Hắn đột nhiên cầm tay Vũ Tuyết Lam: “Nàng có thích ta không?” Vũ Tuyết Lam khựng người, ánh mắt nàng chăm chăm nhìn hắn như có ý hỏi rằng nàng có phải là vừa nghe nhầm hay không.
“Nàng không nghe nhầm đâu, ta đang hỏi thật lòng là nàng có thích ta không?”
Vũ Tuyết Lam bình tĩnh lại: “Có, ta không thích huynh sao có thể chung đường cùng huynh.”
“Nàng nói đơn giản vậy thôi à, ta chả nhìn thấy sự chân thành trong mắt nàng.” Hắn đưa bông hoa màu lam kia lên trước mặt nàng: “Tặng nàng, màu của nó rất đẹp phải không?”
Vũ Tuyết Lam đưa tay cầm bông hoa: “Huynh kiếm đâu ra vậy? Nó đẹp quá.
Đừng nói là huynh ăn trộm nha, cẩn thận chúng ta không ra khỏi đây được đấy.”
Ánh mắt hắn dán chặt vào bông hoa, đang chờ đợi sự đổi màu, hắn trừng lên không chớp, cũng