Tên giáo chủ bế Vũ Tuyết Lam vào phòng, đặt nàng xuống giường, nàng vội bật dậy, chạy đến mở cửa nhưng không được.
Đưa ánh mắt đầy tà ý hắn nhìn nàng rồi nói giọng tự tin: “Nàng đừng tốn công vô ích, ta không phải là giáo chủ dởm đâu, ta cũng có chút năng lực đấy.”
Vũ Tuyết Lam dừng lại hành động chạy trốn của mình, nàng bình tĩnh suy nghĩ: “Nhất định Võ Thần sẽ đến cứu mình thôi, giờ mình phải tìm cách kéo dài thời gian.” Nàng đảo mắt xung quanh thấy một bức họa của một vị cô nương, nàng có chút giật mình khi cô nương trong bức họa có phần hao hao giống nàng: “Vị cô nương kia chắc là người mà hắn ta yêu sâu đậm, ta chắc sẽ khó thoát khỏi đây rồi.
Võ Thần huynh mau đến cứu ta đi, không thì ta chết chắc.”
Tên giáo chủ bước đến gần Vũ Tuyết Lam, đưa cho nàng bộ hỷ phục, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại có chút đe dọa: “Nàng mặc vào đi.” Thấy Vũ Tuyết Lam không phản ứng hắn nói tiếp: “Nàng không mặc thì ta chỉ đành miễn cưỡng nhìn trước thân thể của nàng.” Một nụ cười đểu trên khuôn miệng hắn.
Vũ Tuyết Lam giật lấy bộ hỷ phục: “Ta mặc, ta mặc, ngươi không được nhìn lén đấy.” Nàng chạy nhanh đi thay.
Đợi nàng thay y phục xong, đang cài trâm thì hắn xông vào từ phía sau giật lấy cây trâm: “Để ta giúp nàng.”
Vũ Tuyết Lam bất động, hình như nàng có chút thương xót hắn: “Dù gì hắn cũng chưa làm gì mình cả, nghĩ lại hắn cũng khá đáng thương chắc là bị phụ tình.”
“Xong rồi, nàng đẹp lắm.”
Vũ Tuyết Lam bỏ chạy ra bên ngoài, hắn trưng ra bộ mặt có chút đáng sợ tiến gần lại nàng, nàng lùi lại phía sau: “Ngươi ngươi định làm gì?”
Hắn lại một lần nữa siết lấy eo nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, trông hắn lúc này rõ là đáng sợ: “Nàng hãy gọi ta là Nguyệt huynh.”
Vũ Tuyết Lam ngập ngừng, nàng mở miệng nhưng chẳng phát ra âm thanh, hắn siết chặt hơn eo nàng: “Nói đi, nàng nói đi.”
“Nguyệt huynh.” Vũ Tuyết Lam gọi nhỏ.
Một nụ cười mãn nguyện như hắn vừa có được thứ mà hắn khao khát trăm năm.
Phía bên ngoài căn phòng Vũ Tuyết Lam bị giam giữ, Võ Thần phá nát nhà giam, hắn bị tên áo đen cảng đường.
Trong chớp nhoáng hắn nắm lấy cổ tên áo đen rồi nhấc bổng lên trời, cứ như thế hắn đi ra khỏi trại, bọn áo đen chạy theo bao vây hắn nhưng chưa thằng nào dám xông lên.
Đứng trên tản đá nhỏ được bài trí trong động, hắn dõng dạc tuyên bố:
“Đứa nào muốn chết thì lên, muốn sống thì lùi, tao chỉ cần phẩy nhẹ ngón tay thằng áo đen trên tay tao đây rồi sẽ về miền cực lạc.
Bọn mày hãy im lặng rời khỏi đây, sống cuộc sống tử tế, tất cả bọn mày đã bị tên giáo chủ lẹo cái kia lừa rồi, nó không phải là cô nương mà là một thằng lẹo cái.
Giờ thì nghe tao dặn đây, im lặng rời khỏi đây, đứa nào mà đi gọi thằng lẹo cái kia thì tao cho đứa đó đi trước.
Một lát nữa thôi cái động này sẽ bị tao phát nát, bọn mày về trấn gỡ bỏ tất cả những bông hoa kia cho tao.
Tao sẽ đi kiểm tra, nếu không làm tao sẽ bẻ cổ lần lượt từng đứa.
Rồi thì cút đi.”
“Đại hiệp, thả ta xuống có được không, ta mỏi quá.”
“Cái thằng ngáo ngơ này, lúc này mà mày còn sợ mỏi hả? Bộ tao không đủ uy nghiêm để dọa mày sao?”
“Dạ không đại hiệp, ta chỉ sợ hiệp ca mỏi tay, đại hiệp cứ ném đại ta về phía bọn áo đen kia đi, để cảnh tỉnh bọn chúng, ta cũng sẽ vận động bọn chúng rời đi ngay.” Tên áo đen dứt lời thì hắn cũng nằm trên mặt đất cách xa chỗ tản đá Võ Phong đứng chừng chục mét.
Cả bọn áo đen tản ra chạy toán loạn thoát thân.
Phía trong phòng, tên giáo chủ bế Vũ Tuyết Lam lên nhẹ nhàng rồi đặt nàng ta xuống giường: “Đêm nay, nàng sẽ biết hạnh phúc là như thế nào.”
Tên giáo chủ vừa cởi lớp áo đầu tiên ra thì “rầm” một tiếng, Vũ Tuyết Lam nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Một làn gió mạnh hắt qua thân thể khiến hắn chao đảo.
“Lẹo cái, mày đang làm cái gì đó?” Chưa kịp để tên giáo chủ bình tĩnh Võ Phong trong khoảnh khắc ngắn ngủi đoạt lấy Vũ Tuyết Lam, ôm nàng trong vòng tay.
“Ta đến cứu nàng đây nương tử, nàng cảm động rồi phải không?”
Vũ Tuyết Lam nhìn chăm chăm Võ Thần: “Ta