“Ca, đệ đói quá!” Võ Phong nói.
“Ừ, đệ cố chịu đi.”
Võ Thần không nói chuyện thêm, hắn ngồi trầm tư suy nghĩ về điều gì đó, đột nhiên hắn đứng dậy: “Để ta đi lanh quanh thử có gì ăn không.”
Vũ Tuyết Lam cũng đứng dậy: “Để ta đi cùng huynh.”
“Nàng ở đây với Phong đi, chí ít nàng có võ công thì có chuyện gì sẽ giúp được đệ ấy, ta không sao đâu, yên tâm đi.”
Võ Phong cố phát ra âm thanh xùi xụt để Võ Thần nghe thấy.
“Đệ sao thế?”
“Không có gì, những lời huynh nói khiến đệ quá cảm động nên nước mũi cứ tự nhiên chảy ra.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ.
“Thôi ta đi đây, đệ xàm quá.” Hắn đi vào trong khu rừng.
Mặc dù hơi sợ hãi nhưng hắn vẫn cố gắng bước đi.
“Không biết trong rừng này có loại quả nào ăn được không ta, quả thì biết quả gì, giờ cũng chả có con mẹ gì để bắt nướng hết.” Võ Thần nghĩ.
Đang đi thì nghe bên tai trái có tiếng sột soạt, nhìn qua hắn thấy có ánh sáng nhỏ phát ra, nghi là người, hắn tiến tới gần quan sát.
Nhìn thấy ba người làm gì đó vẻ bí ẩn, hắn cố lại gần để nghe xem bọn chúng đang nói gì.
“Tiểu Mao, đệ ngồi đây canh đống thú này nha, để ta và Long đệ đi đến mấy chỗ bẫy kia xem thế nào.”
“Được, huynh đi đi, chỗ này cứ giao cho đệ, đệ mà giữ thì huynh yên tâm, với ở đây chả có ai đâu.”
Võ Thần nghe được đoạn đội thoại, cảm thấy có đồ ăn hắn vui trong lòng, thầm nghĩ: “Ta là cũng vì bất đắc dĩ thôi, các huynh coi như cứu giúp người gặp nạn đi.”
Hắn đợi cho hai tên kia đi khỏi, còn một tên ngồi canh, hắn tiến tới gần, ném một cành cây qua hướng khác gần với chỗ tên Tiểu Mao kia ngồi, tên Tiểu Mao ngáo ngơ, nhìn ngó xung quanh, lại có chút hoảng sợ, đang định lên tiếng thì bị một cú đập từ phía sau của Võ Thần, tên Tiểu Mao ngất ngay tại chỗ bên cạnh đống thú hoang mà đồng đội vừa bẫy được.
Võ Thần ngồi xuống chỗ đống thú, miệng lẩm bẩm: “Ta xin lỗi, cũng vì bất đắc dĩ thôi, để xem nào gà rừng, mèo rừng, chim, chà lại có con nai nữa nè, ngon dữ.
Ta nên lấy con nào đây ta.” Võ Thần suy nghĩ một chút để chọn: “Thôi chọn gà rừng đi cho dễ ăn nói.” Hắn cầm con gà rừng rồi nhanh trở về chỗ Võ Phong.
— QUẢNG CÁO —
“Huynh đi đâu mà lâu thế? Làm đệ lo lắng đứng ngồi không yên, đệ như ngồi trên đống lửa, không ngừng nghĩ về huynh.”
“Ngậm mồm lại ngay, đệ mà còn nói thêm lời nào có tin ta nhét nguyên con gà này vào mõm đệ không?”
“Đệ im, đệ im.”
“Tối thế này làm sao huynh bắt được gà rừng vậy?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
“Ta có bắt gì đâu, may mắn thôi, có vài người săn bắt trong rừng, thấy ta tội nên cho.”
Vẻ mặt Võ Phong đầy nghi ngờ: “Là thấy huynh tội hay là huynh thấy bọn họ tội nên không giết.”
“Đệ nói gì thế, làm như ta là đồ cầm thú không bằng.
Nhóm lửa lên đi, ta cũng đói lắm rồi đây, có đồ ăn là ngon rồi lắm lời quá.”
Võ Phong tranh thủ nhóm lửa, nướng gà, con gà nhanh chóng chín thơm phức, Võ Thần bẻ cho Vũ Tuyết Lam đùi gà: “Nương tử, nàng ăn đi, nãy giờ đợi ta chắc vừa nhớ lại vừa đói.”
Vũ Tuyết Lam cầm đùi gà: “Cảm ơn huynh.”
“Ta với nàng mà còn cảm ơn sao, nàng không cần khách sáo với ta.”
Vũ Tuyết Lam không nói gì nàng chăm chỉ ăn đùi gà của mình.
Võ Phong thì nhanh chóng chén xong cái đùi gà còn lại.
Đang ăn ngon thì nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng động càng đến gần, kèm theo tiếng hét đầy giận dữ: “Bọn chúng chưa đi xa đâu, tiếp tục lục soát cho ta, gặp đứa nào thì xử đứa đó tại chỗ cho ta.
Giám ăn trộm đồ của ông đây.”
“Hình như có người đang truy bắt ai thì phải.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Tỷ yên tâm đi, chúng ta có làm gì sai đâu mà sợ bọn họ.” Võ Phong nhìn qua Võ Thần: “Ca, ca nói đúng không?”
Võ Thần hơi lãng tránh ánh mắt của Võ Phong: “Ờ…ờ đệ nói đúng rồi.”
Tiểu Mao nhìn thấy ánh sáng nhỏ từ phía đường đi hắn chạy lại chỗ tên đại ca: “Đại ca, chúng ở hướng kia.”
“Long đệ, theo ta hướng này, Tiểu Mao đệ dẫn đường đi, chuyến này phải cho chúng nôn ra con gà rừng.”
— QUẢNG CÁO —
Võ Thần ngồi cứ thấp thõm, quan sát xung quanh.
“Huynh sao thế, ăn đi sao cứ nhìn ngó xung quanh vậy.” Võ Phong nói.
“Ờ…ta ngó gì đâu, đang ăn đây.”
Võ Phong và Vũ Tuyết Lam cảm nhận được có việc chẳng lành, cả hai đeo sẵn sàng hành lý lên người.
Đúng lúc ba tên săn bắt ập tới: “Cuối cùng cũng tìm được bọn mày rồi, dám lấy trộm gà của ông còn đánh người của ông, ông sẽ cho chúng mày nôn tại đây.”
Võ Thần đứng