Vũ Tuyết Lam trở về phòng, Võ Phong ngồi uống trà còn Võ Thần ngủ lăn trên giường.
Nàng vừa mở cửa hắn cũng tỉnh dậy lại chỗ nàng: “Nương tử, nàng đi đâu nãy giờ, nhớ nàng quá.”
“Ta đi gọi ít đồ ăn, với hỏi được một số tình hình.”
“Vậy nàng hỏi được gì rồi?”
“Tên chủ quầy nói những người phụ nữ đều có võ công cao cường, đặc biệt là trưởng thôn.
Những căn nhà được làm từ gỗ màu đỏ là nhà của bọn họ.”
“Bọn nữ nhân ác độc này, để ta giải quyết hết chúng một cách nhanh gọn.” Võ Thần nói.
“Huynh sao cứ thích kích động thế nhỉ, bọn họ đã làm gì huynh đâu.
Chúng ta ăn thôi, đệ đói quá rồi.”
Ăn trưa xong, ba người nghỉ ngơi một lát thì Vũ Tuyết Lam dùng số phấn son mà tên chủ quầy đã đưa, bôi trét lên mặt Võ Thần và Võ Phong, vốn dĩ nàng cũng không phải là các cô nương hay trang điểm.
Hành động nàng nhanh nhẹn dứt khoát chỉ giây lát đã xong hai khuôn mặt.
Tiếp theo nàng chỉnh lại tóc cho hai người.
Võ Phong lại chỗ gương định soi xem bản thân như thế nào bị nàng cảng lại: “Đệ đẹp lắm rồi, tốt nhất đừng xem.”
“Hai người lấy vài bộ y phục nhét vào người để tròn lên giống các nàng mập ngoài kia.”
Sau khi hai người làm cho bản thân tròn lên thì Vũ Tuyết Lam đưa hai chiếc khăn lụa mỏng manh để che mặt.
“Hai người dùng cái này để che mặt lại đi.”
“Bộ ta xấu lắm sao phải che mặt.” Võ Thần hỏi.
Vũ Tuyết Lam nhìn hai gương mặt nàng cố giấu nụ cười của mình: “Không, ý ta không phải thế, là huynh dù đã trang điểm nhưng sự nam tính cứ toát ra mãnh liệt nên để an toàn chúng ta nên che lại.”
Võ Thần thấy hợp lý nên làm theo còn Võ Phong thì không quan trọng mấy chuyện này, Vũ Tuyết Lam nói gì cậu đều làm theo.
Ba người rời khỏi quán trọ, đi loanh quanh quan sát, đến trước ngôi nhà to nhất, ba người đi qua đi lại.
Trước cổng có hai cô nương mập đang gác cổng.
“Ca, nhìn hai con mẹ mập kia, sao cái mặt như đưa đám thế?”
“Đệ đi mà hỏi, hỏi cái thứ tào lao, giờ nghĩ làm sao để vào trong đó đi.”
“Ta nghĩ là muốn vào nhanh thì nên gây sự đi, tốt nhất là chửi luôn trưởng thôn thì hai mẹ mập kia sẽ đưa chúng ta đi gặp thẳng trưởng thôn luôn đấy.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Vậy giờ ai sẽ làm việc này.” Võ Phong hỏi.
Vũ Tuyết Lam nhìn sang Võ Thần.
“Ta biết rồi, để ta, chuyện chửi bới kích động này là ta giỏi nhất rồi, cảm ơn nàng đã đề bạc.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ.
Tách khỏi hai người, Võ Thần tiến đến đứng giữa cổng để hai cô nương kia có thể nhìn thấy rõ.
Hắn vẻ đạo mạo nói lớn: “Chào hai cô nương xinh đẹp, ta là người qua đường, chẳng qua là nghe đồn dung mạo của trưởng thôn xinh đẹp tựa tiên nữ, chỉ muốn một lần gặp mặt để không sống uổng kiếp người.”
“Ngươi là ai? Ngươi nghĩ trưởng thôn là người ngươi muốn gặp là gặp sao?” Cô nương bên trái nói lớn tiếng.
“Loại phụ nữ mà tướng đàn ông như ngươi không đủ tư cách để gặp trưởng thôn, khôn hồn thì cút xéo đi, không đừng trách ta đây mạnh tay.” Cô nương bên phải lên tiếng.
“Được rồi, tưởng các người nhẹ nhàng thì ta dùng cách khác, cái này là các người đã gây sự trước thì đừng trách ta.” Võ Thần nghĩ.
Nghĩ hồi lâu hắn hét vào mặt hai cô nương gác cổng: “Nè, nè hai con mẹ mập, ta là tướng đàn ông còn đỡ hơn hai ngươi là tướng heo.
Không hiểu các ngươi ăn cái giống gì mà có thể mập như vậy, thời buổi này không lao động sao để bản thân mập thế hả? Ta nói thiệt chớ thả hai người vào đàn lợn thì tìm cả ngày cũng chẳng tìm được hai người.
Vị trưởng thôn của các người chắc là chẳng khác gì các người nhỉ, xinh đẹp chỉ là các ngươi tự tung hô, nàng ta thực chất là con heo mẹ thì đúng hơn.”
Hai cô nương kia không nói gì, chỉ thấy nhiều bãi nước dãi xuất hiện trên y phục Võ Thần.
“Các người chơi dơ à, được rồi.” Võ Thần không tiện lộ mặt, hắn liếc xung quanh thấy có vũng bùn thế là nhào tới hốt mớ bùn chọi vào mặt hai nàng mập kia, khiến hai nàng ta điên lên, mặt đỏ, mắt trợn, như hai con lợn rừng nàng ta lao tới tóm lấy hai cánh tay Võ Thần.
“Ta nhịn các người.” Võ Thần nghĩ.
“Mày xứng đáng được đi gặp trưởng thôn để ăn đấm rồi.” Dứt lời hai vị cô nương kéo lê Võ Thần.
Hắn cố khựng lại bước chân: “Khoan đã, ta có đồng bọn, hai ngươi có gan để đồng bọn ta vào không?”
“Gọi đồng bọn mày vào, để ăn đấm luôn thể.”
Võ Thần quay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Tuyết Lam và Võ Phong.
“Đi thôi tỷ, được vào rồi đấy.”
Võ Phong và Vũ Tuyết Lam tiến tới chỗ Võ Thần, nhìn hai vị cô nương kia Vũ Tuyết Lam nói: “Bọn ta là đồng bọn của hắn.”
Hai vị cô nương nhìn nửa con mắt rồi tiếp tục kéo lê Võ Thần vào trong, Võ Thần vờ xuôi tay chịu trói, Vũ Tuyết Lam và Võ Phong theo sau.
“Tỷ, nhìn ca kìa, thê thảm chưa, diễn kịch cũng được ghê chứ.”
“Ừ, diễn đạt ghê.”
Võ Thần bị lôi vào trong căn phòng với không gian rất rộng, được trang trí khá là khang trang, bên trên một mỹ nhân, khuôn mặt trắng mịn thanh thoát, nàng đang thưởng trà trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo, bên cạnh là hai cô nàng mập mạp gương mặt có nét dễ thương.
Võ Phong và Vũ Tuyết Lam theo vào trong.
Một nàng mập thả Võ Thần ra, tiến lên trước: “Bẩm trưởng thôn, cô ta là tên quát mắng trước cổng, cô ta còn sỉ nhục trưởng thôn.
Muội lôi cô ta vào để tùy trưởng thôn xử lý.”
Nữ trưởng thôn không nói gì, nàng ta nâng nhẹ ly trà, hớp một miếng thưởng thức, đặt ly trà xuống, giọng nàng nhẹ nhàng: “Thế cô ta mắng ta thế nào.”
“Dạ bẩm trưởng thôn, cô ta mắng trưởng thôn là con mập xấu xí và là một con heo mẹ.”
Nghe tới đây nàng ta cố kiểm soát sự tức giận của mình, giọng cố điềm tĩnh: “Đưa cô ta lại gần đây, để ta xem dung mạo như thế nào mà dám ngông cuồng.”
“Xí, ngươi mà thấy dung mạo ta thì ngươi cắn lưỡi vì ghen tức đấy.” Võ Thần nghĩ.
Hai nàng mập dắt Võ Thần lên gần hơn, hắn cũng thuận theo ý mặc cho hai người kia dẫn lên.
Nữ trưởng thôn, cầm tách trà nhấp một ngụm.
Nàng mập từ từ tháo khăn che mặt của Võ Thần, một dòng nước mạnh