“Đệ lúc nào cũng ăn ăn, mà ta cũng thấy đói rồi, đợi ta.” Hắn nói rồi cởi áo ra gói kỹ cuốn thoại bản, trầm mình xuống sông.
Vũ Tuyết Lam tranh thủ đi nhặt vài cảnh củi khô, Võ Phong chăm chỉ chờ đợi trên bờ, vài phút thì cá văng lên bờ, cậu nhặt lấy mớ cá rồi hét lên: “Đủ rồi ca, lên bờ đi, nhiêu đây no rồi.”
Hắn chưa vội lên mà quan sát Vũ Tuyết Lam, đợi cho nàng đến gần thì hắn hét lớn lên, cố giãy dụa trong làn nước: “Cứu ta, ta bị chụt rút rồi.”
Chờ cho Vũ Tuyết Lam nhìn thấy rồi hắn tự mình chìm xuống nước: “Quả này chắc chắc được một nụ hôn lãng mạn dưới nước, không được thì mình cố chịu lên bờ được hô hấp cũng được.” Nghĩ rồi hắn vừa cười vừa tiếp tục chìm xuống.
Lúc này hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe tiếng rẽ nước của Vũ Tuyết Lam.
“Tới đi nào, tới đi nào.” Hắn nghĩ.
Dứt suy nghĩ hắn nhận vài cú tát mạnh mẽ từ Vũ Tuyết Lam, nàng cố gọi hắn nhưng chỉ thấy bong bóng nổi lên từ miệng nàng: “Tỉnh dậy đi, Võ Thần, huynh tỉnh dậy cho ta.” Vừa la nàng vừa tát liên tục vào mặt hắn.
“Đúng là cuộc sống không dễ dàng như mình nghĩ và cua gái càng là thứ khó khăn.” Hắn suy nghĩ vừa cố chịu đựng những cú tát, vừa giữ cho cơ mặt không chuyển động để không lộ ra cảm xúc.
Hắn cố gắng hơn để nàng mang hắn lên bờ rồi thực hiện công đoạn thứ hai.
Vũ Tuyết Lam không tát hắn nữa, nàng tranh thủ mang hắn lên bờ, vẻ mặt nàng lo lắng nhất thời nàng không nhận ra chiêu trò lừa bịp của hắn nhưng Võ Phong lại khác.
Cậu luôn hiểu ca ca của mình.
Nhìn thấy Vũ Tuyết Lam sắp làm hô hấp cho hắn, từ chỗ đống lửa đang nướng cá cậu hét lớn: “Đừng tỷ, để đệ.”
Vũ Tuyết Lam tản ra để cho Võ Phong thay chỗ nàng, cậu giả vờ hút một hơi thật mạnh rồi bóp miệng hắn, từ từ đưa mặt mình sát tới.
Hắn mở mắt một cách dứt khoát và linh hoạt: “Ta tỉnh rồi.”
Võ Phong quay sang nhìn Vũ Tuyết Lam: “Tỷ thấy sao?”
“Ừ, tỷ thấy mình khá ngốc.
Lần sau tỷ sẽ thận trọng hơn.
Thích đệ nhất.”
Hắn vươn mình, vẻ mệt mỏi như muốn lãng tránh sự việc: “Bắt cá lâu rồi, đói thật đấy.” Hắn lại chỗ đống lửa cầm con cá đã nướng chín lên ăn, vừa nhìn sang Vũ Tuyết Lam và Võ Phong: “Hai người sao thế, đến ăn thôi, có chuyện gì à?”
Võ Phong và Vũ Tuyết Lam nhìn nhau cười rồi tiến đến ăn cá.
Ăn xong trời cũng đã tối, Võ Thần tranh thủ đi quanh quanh kiếm mớ lá để lót nằm, Vũ Tuyết Lam cũng đi cùng hắn.
Vũ Tuyết Lam chỉ tập trung vào việc hái lá của mình còn hắn thì mãi nhìn nàng, dường như hắn có điều muốn nói với nàng.
Không đợi nữa hắn lại gần giữ tay nàng không cho nàng hái, vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Nương tử, nàng có thể nói chuyện với ta một chút được không.”
“Được, huynh nói đi.”
Hắn kéo Vũ Tuyết Lam ngồi xuống: “Nàng ngồi xuống đây với ta, nàng có thấy những ngôi sao trên bầu trời kia không?”
“Ta thấy, huynh vào chuyện chính đi, đừng nói là chuẩn bị đọc thoại bản cho ta nghe đấy.”
“Bị nàng phát hiện rồi, thôi ta nói thật lòng vậy.” Hắn im lặng một hồi lâu vừa suy nghĩ: “Giờ nói gì cho hay đây ta, hoàn cảnh này hợp lý không, định đem thoại bản ra nói mấy lời hay ho nhưng giờ bị chặn rồi, hay mình cứ sổ sàng tấn công nhỉ.
Chắc chắn là nàng ấy thích mình nhưng mình không biết làm sao để nàng ấy thừa nhận, mình chọc cô nương khác nàng ấy cũng không có biểu hiện gì, rốt cuộc là thế nào nhỉ.”
“Huynh sao thế, sao không nói, vậy ta đi hái lá tiếp đây.” Dứt lời nàng đứng dậy thì bị hắn nắm tay lôi lại: “Ta thích nàng.”
Vũ Tuyết Lam bình tĩnh trả lời: “Ta biết rồi.”
“Vậy nàng có thích ta không?”
“Có, ta cũng thích huynh, trước đây ta đã từng nói rồi.”
Trước lời nói bình tĩnh của Vũ Tuyết Lam làm hắn bối rối, hai bàn tay hắn bấu víu vào nhau nhìn ra hướng sông, hắn không dám nhìn vào mắt nàng, giọng hắn nhỏ dần: “Nhưng, không phải kiểu thích đó, là là…” Hắn đang ngập ngừng thì Vũ Tuyết Lam đặt một nụ hôn lên má hắn: “Như này phải không?”
Hắn đứng người, gật gật đầu: “Phải, nhưng chưa đủ mạnh.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ, nàng đứng dậy: “Chúng ta nên hái thêm lá rồi quay lại chỗ Võ Phong xem sao, không biết ở đây có nguy hiểm gì không.”
Nàng đứng dậy hái lá còn hắn thì cứ đứng gần bên, nói rí rí trong miệng: “Ta nói là chưa đủ mạnh mà, nương tử, nàng có nghe thấy không?”
“Ta điếc rồi.” Vũ Tuyết Lam trả lời.
Nàng tranh thủ hái nhanh rồi quay lại chỗ Võ Phong, còn hắn thì nàng không quan tâm nữa, hắn muốn đứng đó cũng mặc kệ.
Hắn đứng một lát nhận ra bản thân chỉ còn một mình, chạy theo nàng hắn hét: “Đợi ta, đừng bỏ ta.”
“Có mớ lá tí xíu sao hai người đi lâu dữ vậy, định bỏ đệ luôn sao?”
“Ta mà bỏ được đệ, ta cũng muốn bỏ.” Võ Thần nói.
Ba người nằm xuống cạnh nhau, ngửa mặt lên bầu trời đầy sao, chẳng ai nói gì, dường như ai cũng có suy nghĩ riêng trong lòng.
- ----------
Trời sáng, Vũ Tuyết Lam chầm chậm