Tiếng gọi làm Phương Huyên giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang tiến tới với vẻ mặt tức giận. Cậu hoảng sợ đứng dậy trốn ra sau lưng anh.
Tông Hiệu Đông cũng quay lại nhìn, thấy người tới là ai thì sắc mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Quay sang nhìn phương huyện đang bị dọa sợ, nhẹ nhàng trấn an cậu, nhỏ giọng nói: “Huyên Nhi đừng sợ, anh ta là anh trai của “Phương Huyên”, có anh ở đây, anh ta sẽ không dám làm gì em đâu.”
Anh xoay người lại, che Phương Huyên ở phía sau.
Phương Chính Thiên đi tới trước mặt hai người bọn họ trước mặt hai người bọn họ, liếc nhìn Phương Huyên đang trốn ở phía sau.
“Tông tổng làm vậy là sao? Không phải lúc trước anh nói chưa từng gặp em trai của tôi sao?”
Nói xong, Phương Chính Thiên định đưa tay bắt lấy tay của Phương Huyên, thế nhưng, Tông Hiệu Đông đã nhanh nhẹn bắt lấy tay của anh ta.
“Cảm phiền Phương tổng đừng động tay động chân.” Tông Hiệu Đông lạnh mặt nói.
“Nó là em trai của tôi, lần trước tôi tới tìm anh, anh nói chưa từng gặp, bây giờ hai người lại đi chung với nhau, anh còn ngăn tôi đưa nó đi, anh có ý gì đây?”
Phương Chính Thiên hầm hầm nhìn Phương Huyên, “Cậu ra đây cho tôi, đáp được lên người đàn ông cho nên rất kiêu ngạo đúng không, mẹ đã vì cậu khóc hết nước mắt, bây giờ đã đổ bệnh luôn rồi, cậu không thấy xấu hổ hả, cậu có còn lương tâm không vậy?”
Phương Huyên bị anh ta rống cả người run rẩy lợi hại, bàn tay đang túm lấy áo của Tông Hiệu Đông ngày càng siết chặt hơn.
Tông Hiệu Đông vòng tay ôm cả người cậu vào lòng, vỗ vỗ an ủi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Chính Thiên.
“Phương tổng nói năng nên lựa lời, vợ của tôi không phải để anh muốn nói gì thì nói, tôi sẽ không khách sáo.”
“Vợ? Tiếng tăm của Tông tổng trên thương trường lẫn tình trường như thế nào, tôi đã nghe đầy tai rồi, Phương thị và JA xưa nay nước sông không phạm nước giếng, anh muốn lợi dụng nó đối phó Phương thị thì anh chính là kẻ thù của Phương gia chúng tôi, còn nếu anh chỉ đơn thuần là chơi cho vui thì hôm nay nên để tôi dắt nó về chịu tội với ba mẹ tôi, sau này, nếu có cơ hội, hai bên có thể hợp tác với nhau.”
Nghe thấy anh ta muốn dắt mình đi, Phương Huyên càng hoảng sợ hơn, nhỏ giọng nức nở gọi: “Ông xã…”
Anh nghiêng đầu thủ thỉ, “Không sao, anh sẽ không để ai đưa em đi.”
Sau đó quay qua nhìn thẳng Phương Chính Thiên, “Thật ngại quá, đề nghị này của Phương tổng có lẽ tôi không đáp ứng được rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đưa Huyên đến thăm ba vợ mẹ vợ, còn bây giờ, làm phiền Phương tổng đừng dọa sợ vợ của tôi.”
Anh nhìn ôm Phương Huyên đi tới quầy trang sức lúc nãy, khi ba người bọn họ giằng co thì đứng cách gian hàng khá xa, các nhân viên bán hàng chỉ loáng thoáng nghe được tiếng của Phương Chính Thiên, tuy vậy trông ba người có vẻ căng thẳng, nên bọn họ không dám tiến tới thông báo đã khắc chữ xong. Đang lúc định gọi bảo vệ lên can ngăn thì Tông Hiệu Đông đã ôm Phương Huyên đi lại, đám nhân viên liền thở phào nhẹ nhõm.
“Ngọc bội của quý khách đã khắc chữ xong rồi ạ.”
Tông Hiệu Đông lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, nhận lấy vòng ngọc rồi ôm Phương Huyên rời đi.
Phương Chính Thiên nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nhìn thái độ của Tông Hiệu Đông chắc là thích em trai của anh thật, nhưng còn thái độ của Phương Huyên thì anh lại không tài nào hiểu được.
Giống như không hề quen biết anh vậy, tính tình cũng khác hoàn toàn, đã từng thấy Phương Huyên ngang tàng hống hách đánh người, làm gì thấy Phương Huyên run rẫy, nhút nhát đứng trốn sau lưng người khác chứ?
Hơn nữa hình như thân hình hơi phát tướng ra thì phải, trước giờ Phương Huyên chú trọng nhất là dáng người của mình, tại sao bây giờ lại buông thả cho phát phì như vậy?
Mặc kệ là thế nào, trước tiên cứ trở về báo cáo với ông bà già trước đã, đặc biệt mà mẹ, nghe được tin tức của Phương Huyên, có lẽ tâm trạng của bà sẽ khá hơn một chút.
***
Trở về biệt thự, Phương Huyên vẫn níu áo Tông Hiệu Đông không buông, anh ôm cậu về phòng, đặt cậu lên trên giường.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà rồi.” Anh nhẹ giọng nói.
“Ông xã, lúc nãy người kia nói mẹ anh ta vì em mà sinh bệnh đúng không?”
Cậu rũ mắt, nhìn bụng của mình, cậu chiếm thân thể của con trai người ta,lại làm vị phụ nhân kia sinh bệnh, cậu cảm thấy rất có lỗi.
“Chuyện này không liên quan tới em, cho dù em không tới, cậu ta cũng sẽ không trở về thăm mẹ mình, cậu ta còn mong cho cả Phương gia phải sụp đổ nữa kia.”
Cậu trợn to mắt nhìn anh, “Sao lại như vậy?”
Anh rót cho cậu ly nước, thản nhiên nói,