Tông Hiệu Đông báo tin sẽ ở lại thành phố S cho mẹ Tông biết, sau đó bị bà mắng xối xả vì tội dám đưa con dâu ngồi máy bay đi lung tung, cũng nói cứ việc ở nhà bà sui đi, bà và Kiều Tâm thỉnh thoảng sẽ vào thăm.
Trong thời gian này, Phương Huyên được mẹ Phương nuôi đến béo mập, da dẻ trở nên hồng hào trắng trẻo, chọc cho Tông Hiệu Đông nhộn nhạo khắp cả người. Đã nửa năm thanh tu rồi, nói không muốn là giả, nhưng anh phải nghĩ cho vợ và con của mình, cho nên chỉ có thể làm bạn với tay phải mà thôi.
Tuy nhiên, bé Huyên trong lúc vô tình lại thấy anh lén lút tự xử, vì thương chồng nên cũng bỏ qua mắc cỡ, chủ động nói với anh: “Bác sĩ Hạ nói qua bốn tháng là có thể làm rồi.”
Tông Hiệu Đông đang ngồi ở trong phòng, đọc sách để giáo dục thai nhi thì nghe cậu thốt ra một cậu, nghe xong anh lại đứng hình mất mấy giây, sau đó nhướng mày hỏi: “Em đi hỏi Hạ Lương?”
Cậu ngại ngùng gật đầu, nhớ lại lúc đó rất xấu hổ, nhưng lại không nỡ nhìn thấy anh khó chịu, cho nên mới can đảm đi hỏi một lần.
Anh yêu chết dáng vẻ nhu thuận này của cậu rồi, “Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cậu xấu hổ gật đầu một cái.
Lúc làm, Tông Hiệu Đông vẫn chú ý đến cơ thể của cậu, không làm quá mạnh, cũng không cho vào hết mà chỉ hai phần ba. Khoái cảm đi qua, Tông Hiệu Đông ôm Phương Huyên đã phủ đầy mồ hôi vào nhà vệ sinh, cẩn thận lau người cho cậu.
Ôm vợ vào lòng, nhìn cậu ngủ say, anh yêu thương hôn lên trán cậu một cái, trân trọng nâng niu giống như một bảo vật vô giá, mỉm cười nhắm mắt lại, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
***
Ba tháng sau, Phương Huyên đã sắp đến ngày sinh, cơ thể trở nên rất nặng nề, mẹ Tông dứt khoát ở lại thành phố S, mỗi ngày đều chạy qua nhìn Phương Huyên. Lúc nào xung quanh cậu cũng có người canh giữ, sợ cậu bất ngờ lâm bồn, dù sao đây cũng là đàn ông mang bầu, kinh nghiệm của bọn họ chỉ dùng được cho nữ, không biết có dùng được cho nam hay không.
Một ngày, Phương Huyên đang ngồi ăn nho xanh xem ti vi thì bụng quặng lên, cơn đau có xu hướng càng tăng lên. Cậu khó khăn xoay đầu nhìn vào trong bếp, yếu ớt gọi: “Mẹ…”
Mẹ Phương đang nấu cháo cá chép ở trong bếp thì nghe thấy tiếng gọi của cậu, lập tức tắt bếp chạy ra. Thấy cậu ôm bụng, mặt mày trắng bệch dựa vào sô pha, bà liền chạy tới trấn an cậu, sau đó tài xế lái xe ra, bà chạy đi lấy mấy vật dụng cần thiết khi đi sinh đã chuẩn bị sẵn.
Bà và tài xế đỡ cậu ra xe, đi thẳng đến bệnh viện Lương Phong. Trên đường đi, bà run run gọi cho Tông Hiệu Đông, lúc này anh đang họp tại trụ sở chính của JA ở thành phố H, nhận được cuộc gọi của bà liền tức tốc chạy ra ngoài, bỏ lại một đám người trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc anh tới nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ ở trước phòng sinh, bên trong truyền tới tiếng kêu đau đớn của Phương Huyên, mỗi tiếng kêu như một mũi dao đâm vào tim anh vậy. Anh thật sự rất muốn xông vào trong với cậu, và anh cũng thật sự đã làm như vậy.
Mọi người không cản được anh cho nên đành để anh mặc đồ vô trùng đi vào.
Có anh ở bên cạnh tiếp sức, cậu nhanh chóng có thêm sức mạnh, không bao lâu sau, một thằng cu khỏe mạnh chào đời, tiếng khóc vang dội khắp phòng sinh.
***
Hai tháng sau, đám cưới của tổng giám đốc JA và cậu hai Phương gia được tổ chức long trọng ở khu đãi tiệc của một nhà hàng sang trọng.
Anh mặc bộ tây trang màu đen, trên