Tập đoàn địa ốc JA.
Tông Hiệu Đông ngồi ở ghế tổng tài, gõ gõ cây bút xuống mặt bàn, đây là động tác khi anh đang suy nghĩ. Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Trợ lý đi vào, tiến đến cạnh bàn làm việc, “Tiên sinh, bên kia gọi điện tới, nói là muốn bắt cuộc hẹn để bàn chuyện hợp tác với anh.”
“Hợp tác? Không phải là tới điều tra tung tích của em trai bảo bối đi?” Anh lạnh nhạt trào phúng.
“Nhận đi, để xem giữa tôi và anh ta có thể bàn được chuyện hợp tác gì?”
“Dạ.” Trợ lý cung kính lui ra ngoài.
Còn lại một mình trong văn phòng, Tông Hiệu Đông bắt chéo chân ngồi tựa lưng vào ghế.
Con mồi đã tự đưa tới miệng sao có thể dễ dàng buông tha.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch rồi.
Chúng ta nên gặp nhau rồi, Phương Huyên à!
***
Biệt thự Tông gia.
Cho xe vào cổng, Tông Hiệu Đông bước vào nhà.
Một người vệ sĩ đi lại, nói nhỏ: “Cả ngày hôm nay cậu ta không hề ra khỏi phòng.”
“Hửm?” Tông Hiệu Đông nghe xong nhướng mày, liếc mắt nhìn lên lầu.
Cậu ta đang giở trò gì?
Mặc kệ là trò gì, anh cũng đều sẵn sàng phối hợp chơi cùng.
Sau khi Phương Huyên tìm hiểu nhà xí mới lạ xong, lại tiếp tục ngồi ngẩn người ở trên giường. Cậu không ra khỏi phòng nên không biết bây giờ là khi nào, chỉ biết lúc nãy người hậu lại mang thức ăn lên, cũng không nói lời nào rời đi.
Trong lòng cậu bắt đầu có điều khó hiểu, vì sao gia chủ không sai người đến phân phó công việc cho cậu, hay là hôm nay gia chủ không có ở nhà, cho nên không tiện an bài?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Cậu tưởng là người hầu lại đưa gì đó vào, biết họ không có ác ý nên cũng không trốn vào một góc nữa, lần này chỉ đưa mắt tò mò nhìn sang.
Tuy nhiên, người đi vào lại là một người đàn ông.
Cậu nhìn sang thì ánh mắt không dời đi được, cũng quên luôn chứng sợ người lạ của mình, nhìn chằm chằm người ta.
Nam nhân này phải nói là người đẹp nhất cậu từng gặp, cậu cứ tưởng đại ca của mình đã là tuấn tú, oai hùng nhất rồi, nhưng không ngờ người này càng yêu nghiệt hơn, đặc biệt là ánh mắt sắc bén, sâu không thấy đáy của người nọ.
Đột nhiên cậu nhìn thấy khóe môi của nam nhân kia khẽ nhếch lên, cậu lập tức hoàn hồn, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cậu nghe thấy nam nhân kia trầm thấp cười một tiếng, nói: “Sao không nhìn nữa, tôi không biết là Phương thiếu gia vừa ý với gương mặt của tôi đó.”
Nghe xong, cả người cậu run lên một cái, không hiểu sao giọng nói của người này làm cậu sinh ra một sự sợ hãi, giọng điệu trào phúng mỉa mai này cậu được nghe rất thường xuyên. Những ác nô kia đều nói với giọng điệu đó, sau đó chính là cả đám người giẫm đạp lên người cậu.
Tông Hiệu Đông đứng ở trước mặt quan sát cậu, sự lạnh lẽo trong đáy mắt càng tăng lên. Muốn dùng chiêu khổ nhục kế sao? Vậy để tôi xem cậu giả bộ đáng thương đến lúc nào.
Tiến lại gần, cúi người áp sát mặt về phía cậu, cậu khẽ nhích thân thể ra phía