Nằm khóc một hồi, Phương Huyên vẫn nức nở nấc lên, đi vào trong phòng vệ sinh tắm rửa, khi đi ra vẫn còn khóc rấm rức không ngừng, lúc Tông Hiệu Đông đi vào thì thấy cậu đang ngồi ngẩn người, trên mặt còn vươn nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Khẽ ho khan một tiếng, Tông Hiệu Đông ung dung bước vào phòng, Phương Huyên vội vàng đứng dậy, lui về phía sau.
Anh rũ mắt đi qua, ngồi ở trên giường, ra lệnh: “Qua đây, quỳ xuống!”
Phương Huyên ngoan ngoãn chậm rãi đi qua, quỳ xuống trước mặt anh.
Anh tháo dây thắt lưng và một vài nút cài áo ra, tiếp tục ra lệnh với cậu: “Kéo móc khóa xuống, ngậm vào!”
Lần này, Phương Huyên lại không động đậy, hai tay nắm chặt vạt áo, bả vai run rẫy lợi hại.
“Nhanh lên!” Anh đột nhiên dùng dây thắt lưng quất vào vai cậu một cái.
Phương Huyên bị đau đưa bàn tay đang run rẫy ra, kéo khóa quần xuống, gian nan ngậm thứ kia vào.
Sau một hồi, Tông Hiệu Đông đẩy cậu ra, cú đẩy rất mạnh khiến cậu ngã nhào ra đất.
Anh đứng từ trên nhìn xuống, khóe môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn, “Đồ vô dụng, ngay cả thỏa mãn chủ nhân cũng không biết làm, đáng chết!”
Vừa nói, anh vừa dùng thắt lưng quất liên tục vào người cậu.
Phương Huyên chỉ có thể nằm co người trên đất cắn răng chịu đựng, cổ họng phát ra tiếng khóc ô ô rất nhỏ, trên mặt đã toàn là nước mắt.
Lúc này, vẻ mặt của Tông Hiệu Đông vô cùng hung ác, xuống tay cực kỳ độc, mỗi một roi đánh xuống đều khiến da thịt rướm máu.
Chính là như vậy, đây chính là kết cục tôi muốn nhìn thấy nhất.
Tôi không đời nào động tâm với cậu.
Cậu chỉ là một con điếm không biết xấu hổ mà thôi.
Cả đời này, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!
Sau một hồi, anh ngừng tay, hai mắt đỏ sòng sọc nhìn thiếu niên nằm dài trên đất, trên người thiếu niên hiện rõ những lằn roi đỏ chói, rướm máu.
Anh mạnh mẽ kéo cậu dậy quăng lên trên giường, xé bỏ quần áo trên người cậu, trực tiếp đi vào.
***
Sau lần đó, Phương Huyên lại tiếp tục nằm liệt ở trên giường mấy ngày, nhưng lần này, Tông Hiệu Đông không cho cậu thời gian phục hồi hẳn, cách mấy ngày lại cho cậu một trện thừa sống thiếu chết.
Một tháng này, tuyệt đối chính là địa ngục trần gian của Phương Huyên, thậm chí cậu còn không đủ sức để kêu khóc, tuy cơ thể đã dần thích nghi với vật đó của Tông Hiệu Đông, không đến mức bất tỉnh hôn mê như lần đầu, nhưng mỗi lần làm anh đều rất thô bạo, lần nào cũng khiến cậu đau đến mức chết đi sống lại. Nhưng cậu không thể kháng cự, một là vì sức lực của cậu quá nhỏ bé so với anh, hai là vì cậu làm nam sủng cho người ta, hầu hạ người ta cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, gia chủ còn hứng thú với cơ thể của cậu đã là phúc phần rồi, cậu làm sao dám chống đối, chỉ có thể âm thầm nuốt lệ chịu đựng mà thôi.
Cũng trong một tháng này, cảm giác của anh đối với cậu càng thêm mãnh liệt, điều này làm anh cảm thấy hoang mang, có cảm giác mọi thứ đã dần thoát khỏi sự khống chế của anh, với một người quen khống chế mọi chuyện như anh, điều này làm cho anh phát điên. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy cậu, anh liền điên cuồng trút hết sự tức giận của mình lên trên người cậu, hơn nữa còn tự thôi miên chính mình rằng mình không yêu cậu ta, mình chỉ muốn trả thù cậu ta mà thôi. Nhưng sau khi kết thúc, trở lại phòng mình, anh đều tự đánh vào cơ thể của mình đến chảy máu, đập đồ, thậm chí còn dùng dao rạch lên người mình.
Sau đó, anh lấy lý do công tác hơn một tuần để bản thân bình tĩnh trở lại, Tông Hiệu Đông anh trước giờ vẫn luôn là người dám đối mặt, nếu anh thật sự có cảm giác với cậu, thì một tuần này chính là hạn mức để anh quyết định.
Hơn nữa, anh cần xác định một chuyện…
Một tuần sau, anh trở lại biệt thự, vệ sĩ báo lại với anh chuyện xảy ra trong một tuần qua.
Trong thời gian anh vắng mặt, Phương Huyên ngoại trừ phòng mình ra thì chỉ đi loanh quanh ở vườn hoa, đôi khi dì Trần tới, sẽ nói chuyện với cậu vài