*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Sơ Thất không biết, một nữ tử yêu đến say đắm nhưng không được đáp trả, trường kỳ trong chốn thâm cung cô đơn lạnh lẽo, không có khát khao, không có giá trị, không có nam nhân, cũng không có ý nghĩa sinh tồn, rốt cuộc sẽ làm ra chuyện cực đoan thế nào
Nàng cũng không thể hiểu, một nữ tử vốn dĩ đã buông bỏ thù hận, tuy không thích mình nhưng cũng không còn oán hận, thậm chí khi mình gặp nạn ở điện Nhu Nghi, nàng ta còn từng mời Triệu Tử Nguyệt đến cứu, vì sao lại đột nhiên thay đổi, bất chấp tất cả nổi lên ý định giết người?
Nhưng mũi tên trên sân bắn liễu kia, quả thật là do A Mộc Nhĩ làm.
Lúc trước nàng chỉ nghi ngờ, và tin tức Giáp Nhất mang về đã chứng thực suy đoán của nàng
Chắc A Mộc Nhĩ đã đồng ý với Đông Phương Thanh Huyền rằng sẽ không gây khó dễ cho nàng, giờ đây nàng ta nuốt lời mới khiến hai huynh muội họ cãi nhau, dẫn đến chuyện nàng ta khóc lóc, còn Đông Phương Thanh Huyền thì phất áo bỏ đi.
Không thể không nói, lấn ám sát này của A Mộc Nhĩ cũng khá cao minh.
Vì để tránh tai mắt của Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền, khi còn ở hành quản Yên Vân, trước tiên nàng ta lợi dụng việc Hạ Sơ Thất không hiểu tiếng Bắc Địch, tiến hành ám thị với nàng là Ô Lan Minh Châu muốn hại nàng
Đồng thời, nàng ta còn cố ý chọn đúng lúc Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn ở gần đó, nói cho hai người họ nghe, tẩy sạch hiềm nghi của bản thân, chĩa mũi nhọn về phía ô Lan Minh Châu
Nhưng giác quan thứ sáu của Hạ Sơ Thất quá chuẩn
Ở hành quán Yến Vân, nàng ta không tiếc lợi dụng Triệu Tôn “mất trí nhớ”, không thể phản bác vào lúc đó, cũng không có cơ hội nói rõ tình hình với nàng để cố ý bẻ cong sự thật chuyện “hại nàng”, khiến Hạ Sơ Thất nảy sinh nghi ngờ: trừ phi nàng ta muốn đập nồi dìm thuyền, nếu không cần gì phải làm như thế?
Sau đó, trên sân bắn liễu, trước khi mũi tên kia bay tới, nàng nhìn thấy A Mộc Nhĩ phất tay áo, nàng gần như phản xạ theo bản năng xem đó là động tác hạ lệnh
Vì thế, những chuyện này, tuy Triệu Thập Cửu có hiềm nghi không khai báo kịp thời, nhưng nếu nói “có tội” thì quả thật cũng hơi oan uổng
Có điều nàng biết thì biết đấy, nhưng nàng vẫn không thể quên được câu chuyện về sói” kia.
Lúc phụ nữ mang thai, tính tình sẽ cực kỳ yếu đuối, khi một người yếu đuối sẽ luôn hy vọng người ấy có thể ở bên cạnh dỗ dành, nói đôi lời bùi tai.
Hạ Sơ Thất thừa nhận mình chỉ là một người phụ nữ bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn
Về mặt tình cảm, không có đầu óc tỉnh táo lý trí, cũng không hề có suy nghĩ thông minh bình tĩnh.
Vì thể...
“Thiếp vẫn muốn nghe câu chuyện về sói.” Triệu Tôn mỉm cười thở dài, ghé đến hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cầm một lá sen che lên đầu nàng, nhìn dung nhan càng ngày càng đẹp dưới tán lá, giọng nói trở nên trầm thấp
“A Thất nghĩ nhiều rồi
Nàng không cần lo lắng gia sẽ thế nào
Nàng tốt như thế, nhiều nam nhân phải lòng nàng thế kia, người phải lo lắng là ta, chứ không phải nàng...”
“Nói trọng điểm!” Nàng lườm hắn, như cười như không.
Thập Cửu gia hôm nay thiếu đi vẻ lạnh lùng xa cách quen thuộc, cách nói chuyện ấy vậy mà lại giống với một người trượng phu bình thường, thái độ này khiến Hạ Sơ Thất thấy cực kỳ hài lòng, nói năng cũng càng lúc càng kiêu ngạo, thề sẽ phát huy tối đa tính tình của một thai phụ.
Hắn hết cách, ôm lấy eo nàng, chiều theo tính tình của nàng, nói nhỏ: “A Mộc Nhĩ đã được chỉ hôn cho ta từ khi còn rất bé, chuyện này nàng cũng biết
Khi đó ta vẫn còn niên thiếu...”
“Nên thiếu suy nghĩ?” Hắn cười khẽ, “Khi ấy còn trẻ, chưa suy nghĩ sâu
A Thất cũng biết, hôn nhân hoàng thất là như thế, không thể theo ý mình
Đứng ở góc độ của gia, cho dù là cưới A Mộc Nhĩ hay bất kỳ cô nương nào khác cũng đều như nhau
Chung quy ta sẽ phải thành thân với một nữ tử, rồi sinh con, nối dõi tông đường, có khi cũng sẽ có thêm vài tỷ thiếp, nuôi trong hậu viện như các hoàng huynh khác.” “Ngừng!” Hạ Sơ Thất nhịn cười, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú “chân thành” của hắn, ngẩng đầu hỏi một cách nghiêm túc, “Lúc đó, chàng thật sự đã nghĩ đến chuyện tìm tỳ thiếp? Còn tìm những vài người?” Triệu Tôn ho khan, cân nhắc tình thế, trả lời mập
mờ lấp lửng
“..
Thì đã tìm được đâu.”
Hạ Sơ Thất sờ bụng, truyền tin tức cho Tiểu Thập Cửu, hất cằm lên, “Được rồi, mời Thập Cửu gia tiếp tục khai báo
Tốt nhất đừng vòng vo, đừng đánh lạc hướng, đừng dùng từ ngữ trau chuốt làm tê liệt tư duy của thiếp.”
Bàn tay đang đỡ lấy eo của nàng hi siết chặt lại, hắn kéo nàng vào lòng, trồng cứ như muốn nhéo nàng vậy
Nhưng khi tiếp xúc với vòng eo to do mang thai của nàng, nhớ đến sự mềm mại mảnh khảnh của ngày ấy, cánh tay hắn bất giác mềm xuống, dịu dàng hơn khá nhiều
Đây là nữ tử đang mang thai đứa con của hắn
Cho dù nàng có cáu kỉnh thể nào, cũng là chuyện hiển nhiên.
Hắn nghĩ đến đó, giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn.
“Nàng ta nói cái đêm tuyết giết sói ấy là đêm sau khi nàng ta và Ích Đức thái tử thành hôn..
Năm ấy, ta và các hoàng huynh cùng tháp tùng phụ hoàng đi săn vào mùa đông
Tối hôm đó, Đông Phương Thanh Huyền hạn ta cũng đi bắt cáo, nhưng nửa đường, hắn ta lại bỏ ta lại không thấy đâu, còn ta thì lại gặp nàng ta đang bị sói tấn công...” Đêm tuyết, sói, một nam một nữ
“Khung cảnh thật đẹp!” Hạ Sơ Thất hơi cao giọng, hiên nhiên là đã bị kích động
Chắc cũng vì biên độ động tác quá lớn nên chiếc thuyền bỗng dưng tròng trành lắc lư, đôi mắt Triệu Tôn trở nên tối màu, vội vàng đỡ lấy nàng.
“Sao vậy?” Hạ Sơ Thất nhìn thẳng vào hắn, cười tươi tắn
“Thiếp không sao, câu chuyện đẹp quá, thiếp rất thích
Kể tiếp đi.” Nụ cười của nàng cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ vô tội, nhưng lại khiến Triệu Tôn thấy hơi lạnh sống lưng
Hắn lại ho một tiếng, nghiêm mặt, giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào.
“Trong tình hình đó, cho dù là ai, gia đều sẽ cứu.” Hạ Sơ Thất gật đầu thấu hiểu, lên tiếng phụ họa
“Đúng, huống gì lại là nàng ta nữa?”
Triệu Tôn thấy nàng như thế thì dở khóc dở cười, nhưng vẫn nói tiếp, “Lúc chiến đấu với sói, ta phát hiện đó chỉ là một con sói cái vừa mới sinh con, thể là tha mạng cho nó
Nhưng nào ngờ, trong lúc nhất thời mềm lòng lại bị nó nhào tới cắn một cái.”
“Nàng ta đau lòng lắm đúng không? Có nhào tới ôm chàng không?” Triệu Tôn không để ý đến lời trêu chọc của nàng, hắn chỉ tập trung vào “câu chuyện”.
“Bất đắc dĩ, ta phải ra tay giết nó
Trên đường trở về, bọn ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của sói đực bên cạnh xác sói cái
Nàng ta hỏi ta, vì sao lại thủ hạ lưu tình, ta mới trả lời nàng ta như thế.” “Ồ?” Hạ Sơ Thất giả vờ hiểu ra, “Hóa ra là thế à?” Nhìn vẻ mặt như cười như không của nàng, rõ ràng là không tin lắm, Triệu Tôn cau mày, sau đó xoa đầu nàng ta, giọng nói trở về lại với vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Khi đó, nàng ta đã gả vào Đông cung, đã thành thân với đại ca ta
Với tính của gia, sao có thể đi cướp thê tử của người khác? Ta nói những lời kia, thứ nhất chỉ là tiếc thương cho con sói đực đã mất đi bạn đời, thứ hai cũng vì muốn nói với nàng ta rằng, không cần vương vấn quá khứ làm gì.” Thấy sắc mặt hắn nặng nề, Hạ Sơ Thất vội vàng ngoan ngoãn lại.
“Bởi vì chàng biết việc Đông Phương Thanh Huyền hạn chàng đi săn cáo vào buổi đêm rồi tình cờ gặp được A Mộc Nhĩ không phải là chuyện trùng hợp gì, chàng trước giờ lại luôn xem Đông Phương Thanh Huyền là huynh đệ, còn hắn ta lại bày kể ép chàng và muội muội hắn lén gặp mặt, hai chàng rơi vào cảnh dòm ngó tẩu tử đầy bất nghĩa, nên sau đó chàng bèn xa lánh hắn ta?”