Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Tiền mất tật mang (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thái hoàng thái hậu khẽ “ồ” một tiếng, sắc mặt trở nên âm u, họ sù sụ nhưng không nói gì

Ngu cô cô kia liếc nhìn nàng, khuôn mặt vốn căng thẳng bỗng dịu xuống, như trách mắng lại như nói đùa, “Thất tiểu thư cũng thật là, thiên hạ hiện nay còn có thuốc dẫn quý giá nào mà thái hoàng thái hậu không thể uống được chứ? Người xem người kia, hai năm trước nói không có cách, giờ đây lại nói có

May mà thái hoàng thái hậu của chúng ta nhân từ, nếu đổi là người khác, người giấu giếm như thế, thể nào cũng sẽ bị hỏi tội.”

Lời của Ngu cô cô làm Hạ Sơ Thất mừng thầm

Không ngờ vàng của Tinh Lam không xài uổng phí, tối đó tặng một đống thứ vô ích cho bà ta, thể mà cũng có một chút hiệu quả

Suy cho cùng đã nhận lợi lộc từ người khác, tuy Ngu cô cô không gọi tác dụng gì lớn, nhưng vào lúc mấu chốt, một vài những lời không quan trọng cũng giúp nàng” rất nhiều.

Thái hoàng thái hậu nhìn Ngu cô cô

Ngu cô cô đã nói như thế rồi, nếu bà ta không “nhân từ”, cứ muốn mang chuyện này ra trách tội, há chẳng phải để người ta bắt được thóp ư?

Mặt thái hoàng thái hậu đơ ra, khí huyết vốn đã không ổn định này lại dâng lên, ho sù sự vài cái, thở dài trong bất đắc dĩ

“Nói đi, cần thuốc dẫn gì.” Hạ Sơ Thất nhăn mày, nói nhẹ, “Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, không phải thần thiếp không muốn nói, mà quả thật thuốc dẫn này rất khó tìm, khó tránh sẽ bị nghi ngờ là cố tình gây khó dễ.”

“Nói! Ai gia sẽ không trách tội ngươi.”

“Ta thái hoàng thái hậu.” Hạ Sơ Thất đảo tròng mắt, nghĩ đến Lãnh Hương Hoàn của Tiết Bảo Thoa, bèn hắng giọng, “Đơn thuốc này cần mười hai lượng nhụy hoa mẫu đơn trắng nở vào mùa xuân, mười hai lượng nhụy hoa sen trắng nở vào mùa hè, mười hai lượng nhụy hoa phù dung trắng nở vào mùa xuân, mười hai lượng nhụy hoa mai trắng nở vào mùa đông

Mang bốn loại nhụy hoa này phơi vào ngày xuân phân năm sau rồi tán kĩ với thuốc bột

Mười hai tiền nước mưa vào ngày vũ thủy, mười hai tiền hạt sương vào ngày bạch lộ, mười hai tiền nước sương vào ngày sương giáng, mười hai tiền tuyết vào ngày tiểu tuyết

Trộn bốn thứ nước này lại với nhau, cho thêm mười hai tiền mật ong, mười hai tiền đường trắng, và thành viên to như quả nhãn, bỏ vào trong...”

Phần thuốc dẫn đã kết thúc, nàng thêm mục đích của mình vào, “bỏ vào trong hũ vàng, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện bằng lửa vàng, là có ngay kim đan trị bệnh.” Thái hoàng thái hậu bị mới thuốc dẫn xuân hạ thu đông kia quay cho xây xẩm mặt mày, nhưng lại bị câu nói cuối của nàng thu hút

“Luyện bằng lửa vàng, kim đan?”

“Đúng, đó gọi là kim đan.” Hạ Sơ Thất thầm nói A Di Đà Phật, xoa dịu các ông bà tổ tiên nhà mình hết một lượt, rồi mới nghiêm mặt.

“Thái hoàng thái hậu, đan này không thể luyện bằng lò thông thường

Không những phải đúc bằng vàng ròng, mà còn phải dùng vàng ròng pha thuốc, dùng vàng ròng dẫn lửa, dùng vàng ròng luyện chế, luyện đủ bốn mươi chín ngày

Và cần phải có người thành tâm mới có thể luyện thành.”

“Toàn dùng vàng ròng?”

“Nếu không thì sao có thể gọi là kim đan?”

Thái hoàng thái hậu nghe nàng ăn không nói có, bèn nhìn nàng với ánh mắt dò xét, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài, “Nha đầu, vì sao người lại nghĩ trăm phương nghìn kể lừa ai gia?”

Hạ Sơ Thất kinh hãi, căng thẳng đến mức sút chút nữa đã hồn bay phách tán

Nhưng chỉ trong chớp mắt nàng đã hồi thần lại, bà già này không dễ lừa, nhưng bà ta cũng không phải hoàn toàn không tin, phải từ phản ứng của bà ta phán đoán thật giả

Kiểu người này, luôn luôn không tin vào miệng của người khác, mà chỉ tin vào mắt của chính mình.

Nàng quỳ dưới đất, cố gắng chịu đựng cơn đau nơi đầu gối, ngôn từ thành khẩn.

“Bệnh tình hiện tại của thái hoàng thái hậu đã vô cùng nguy kịch, nếu điều trị theo cách bình thường e rằng thời gian không còn nhiều nữa

Có một câu tục ngữ rất khó nghe, nhưng cực kỳ có lý: Chữa ngựa chết thành ngựa sống

Thử một lần tốt hơn không thử.” Thái hoàng thái hậu nhìn nàng chằm chằm, bỗng dưng bật cười.

Đừng thấy bà ta bị thương sức khỏe suy yếu, nhưng chữ nào chữ nấy đều bén nhọn như kim

“Ai cũng biết người thích nhất là tiền tài, lừa tiền người khác không bao giờ nương tay.”

Có ư?

Xem ra sự tích tham tiền của nàng, quả nhiên đã được truyền đi rất xa

Hạ Sơ Thất đỡ lấy đầu gối, bất đắc dĩ thở dài, “Nếu như thần thiếp có ý lừa người thì
hai năm trước đã lừa rồi

Khi đó, thái y trong cung đều khăng khăng nói rằng bệnh của người đã không có thuốc chữa, nếu không phải thần thiếp...”

“Ai gia tin ngươi.” Thái hoàng thái hậu ngắt lời nàng, giọng nói nặng nề hơn khá nhiều, “Ngươi là một thầy thuốc nhân từ

Mạng của ai gia, nhờ vào ngươi.” Hạ Sơ Thất mừng thầm, khẩu đầu: “Ta thái hoàng thái hậu.”

“Đứng lên nói chuyện đi.” Thái hoàng thái hậu vờ như không nhìn thấy nàng quỳ dưới đất từ nãy đến giờ vậy, đến lúc này mới nhớ ra, giơ tay lên kêu Ngu cô có chuẩn bị ghế ngồi cho nàng, bà ta xoa nhẹ lớp chăn mỏng trên đầu gối, cười khẽ, “Nếu như lần này ngươi có thể luyện được kim đan cho ai gia, giúp ai gia thoát khỏi đau đớn, ngoại trừ ban lò luyện bằng vàng và hũ vàng cho ngươi ra, ai gia sẽ còn có trọng thưởng khác.” “Có trọng thưởng khác ư?” Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt lại, cố ý bày ra vẻ mặt tham tiền, “Đa tạ thái hậu, thân thiếp sẽ cố gắng hết sức

Chỉ là không biết..

không biết thái hậu muốn ban thưởng gì?”

Thái hoàng thái hậu cười khẽ, “Một đạo thánh chỉ.”

“Thánh chỉ?” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Thánh chỉ gì?”

“Thánh chỉ Hồng Thái Gia ban trước khi xảy ra chuyện ở Ngự Cảnh Uyển” Thái hoàng thái hậu giải thích, nụ cười bên môi không thay đổi, “Lúc đó có hai đạo thánh chỉ, một đạo là cho Triệu Miên Trạch, lập nó làm trữ quân

Còn một đạo khác là dành cho Triệu Thập Cửu

Hai đạo thánh chỉ này, Hồng Thái Để đều để ở chỗ Thôi Anh Đạt.”

Hạ Sơ Thất nhìn nụ cười trên khuôn mặt của bà ta, con tim bỗng thấy lạnh toát

Vào lúc này, bà ta nói muốn thưởng thành chỉ cho nàng, tất nhiên là sẽ không nói đùa với nàng

Rõ ràng trong đạo thánh chỉ này có chứa thứ đủ để uy hiếp Triệu Thập Cửu, bà ta muốn dùng nó để uy hiếp nàng tận tâm trị liệu

Nếu không, đạo thánh chỉ kia sẽ trở nên bất lợi với Triệu Thập Cửu.

Nàng đã hiểu, nhưng lại giả vờ như không hiểu.

“Thái hoàng thái hậu nói đùa rồi, nếu đã là thánh chỉ ban cho Tấn vương điện hạ, sao có thể tặng cho người khác chứ?”

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng

“Ngươi hiểu

Có nó thì sẽ không có Triệu Thập Cửu.”

Một câu không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến con tim Hạ Sơ Thất như thắt lại, tay chân lạnh toát.

Nàng biết mình đoán không sai, bèn ngẩng đầu lên nhìn thái hoàng thái hậu, hơi trầm mặc trong giây lát, đưa thuốc mỡ trên bàn cho Ngu cô cô, ra hiệu cho bà ta thoa lên chỗ bầm tím dưới vai của thái hoàng thái hậu.

“Thái hoàng thái hậu có đôi mắt thật tinh tường.” Nàng nịnh nọt rất khéo, trúng ngay chỗ yếu của thái hoàng thái hậu, chỉ nghe thấy bà ta cười, “Ánh mắt của tiểu nha đầu ngươi, làm gì có thể giấu được tâm sự? Ngươi đó, vẫn nhớ nhung lão Thập Cửu..

Chỉ đáng tiếc, lão Thập Cửu nó, ôi! Nam nhân đa số bạc tình, ngươi không cần để bụng làm gì.”

“Nếu hắn đã người bạc tình, người còn giữ hắn lại để làm gì?” Hạ Sơ Thất cố gắng đè nén cảm giác xôn xao trong lòng, cười nhẹ

“Là vì người, cũng là vì ai gia.” Thái hoàng thái hậu lúc nào cũng giữ một nét mặt hiền hòa, “Lão Thập Cửu dù có tệ đến cỡ nào đi chẳng nữa, suy cho cùng cũng vẫn do ai gia nuôi lớn

Sao ai gia có thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn chứ? Yên tâm, ai gia vẫn còn có chút tiếng nói ở chỗ Thôi Anh Đạt.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện