Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Mức lửa (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng lẽ sói cũng hiểu tiếng Mông Tộc? Nàng thấy bực bội rồi đó.

Không lâu sau có một âm thanh truyền đến từ phía đối diện, không phải sói tru, mà là một tiếng Mông Tộc chuẩn, chỉ đáng tiếc Hạ Sơ Thất hoàn toàn không nghe thấy gì. Có điều, khi nàng đang cúi đầu lại nhìn thấy Triệu Tôn thi thoảng siết chặt thanh kiếm trong tay.

Hạ Sơ Thất nhìn miệng của hắn, không biết hắn và “con sói” đối diện đã nói gì.

Nàng chưa bao giờ ghét lỗ tai mình không nghe thấy gì như bây giờ, cũng ghét bản thân mình không tinh thông vài “ngoại ngữ” khác như bây giờ.

Gió thổi ào ào, nhưng trong tai nàng vẫn luôn yên tĩnh, nàng đứng im dựa vào người Triệu Tôn. Đến khi hắn xoay người, một lần nữa ôm chặt eo nàng, cúi đầu nói với nàng một câu:

“Đi nào, về thôi.”

Từ đầu đến cuối Hạ Sơ Thất vẫn luôn giữ động tác túm tay áo của hắn, nàng nghe thấy thế bèn nhìn sang bờ bên kia, hỏi một câu, “Lúc nãy chàng nói gì vậy? Nói chuyện với ai, vì sao phải dùng tiếng Mông Tộc?”

Mí mắt của Triệu Tôn thoáng trĩu xuống, biên độ động tác cực kì nhỏ.

“Tam công tử.”

Ba chữ kia hệt như bùa chú, Hạ Sơ Thất bỗng thấy tò mò.

“Là hắn ta? Hắn ta đã nói gì?”

Sau một khoảng im lặng dài, Triệu Tôn mới cử động cánh môi.

“Đừng đi hoàng lăng! Gặp nhau tại Ngạch Nhĩ Cổ.”

Hạ Sơ Thất sửng sốt, nghĩ đến hai chữ lúc nãy mà Triệu Tôn nói là “về thôi”, nàng bỗng thấy bực bội.

“Chúng ta nghe lời hắn ta thế à? Hắn ta kêu không đi thì chúng ta không đi luôn?”

Triệu Tôn nhìn nàng, rồi phóng tầm mắt ra xa, sau một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng như một thế kỷ, hắn mới từ từ thốt ra một câu, “Ừ. Như thế là tốt nhất.”

Sau đó, hắn không đợi Hạ Sơ Thất trả lời, đã giơ tay lên.

“Keng”, thanh kiếm trên tay hắn bay đi, cắm xuống mặt đất.

Không ai nói gì, chỉ có thanh kiếm đang lắc lư.

Chân Đại Điểu bị thương nhẹ, hai người không đành lòng cưỡi nó, chỉ dắt nó đi vòng từ dốc bên này về thôn Dát Tra. Nhưng không bao lâu sau, có một nhóm người cưỡi ngựa chạy đến. Họ cầm đuốc, tốc độ di chuyển cực kì nhanh.

Hạ Sơ Thất kinh hãi, “Lão gia!”

Trước khi nàng lên tiếng, Triệu Tôn đã cảm nhận được rồi, hắn vội vàng nắm tay nàng.

“Không cần lo lắng, là nhóm Giáp Nhất.”

Lúc này Hạ Sơ Thất mới phản xạ lại, “Chàng sắp xếp họ ra ngoài làm nhiệm vụ?”

Triệu Tôn gật đầu, không nói gì thêm, chỉ đợi nhóm thị vệ vội vàng vây lại hỏi ngắn hỏi dài, lúc này hắn mới đưa dây cương cho Hạ Sơ Thất rồi nhìn Giáp Nhất đang đi đầu tiên, khẽ ra lệnh:

“Bên phía hoàng lăng, tạm thời đừng có hành động gì.”

Lần này đến đây, mục đích ban đầu của họ là tìm một khối tài sản khổng lồ do tiền triều vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân để lại, Triệu Tôn cũng đã từng tiếp xúc qua với đống kho báu ấy, nhưng giờ đây binh mã còn đưa động thì Triệu Tôn đã từ bỏ, Giáp Nhất không hiểu lắm. Hắn ta muốn hỏi, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Tôn, cuối cùng hắn ta vẫn không nói gì thêm, chỉ ôm quyền, “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Hắn ta nói xong, xoay đầu lại nhìn mọi người, rồi hạ giọng xuống.

“Hiện tại chúng ta cũng đã đến đây rồi… Phải làm sao đây?”

Triệu Tôn hơi nhắm mắt lại, “Đi Ngạch Nhĩ Cổ!”

Dưới màn đêm, dãy núi nhấp nhô trên thảo nguyên rộng lớn, trong bầu trời đen kịt, một vầng trăng khuyết treo cao, thỉnh thoảng lại có vài ngôi sao mờ. Một đoàn người ngựa thong thả dẫn theo một bầy sói hoang, lẳng lặng đi trên thảo nguyên.

Đi đầu là một công tử tuấn tú mặc y phục sang trọng, hắn ta đang ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ nhàn nhã, y phục của hắn ta khác với của những người Mông Tộc bình thường, nếu nhìn kĩ đó là kiểu cách của Trung Nguyên, chất liệu gấm vóc tơ lụa tinh tế, cực kì bắt mắt. Chỉ đáng tiếc, không ai là hoàn hảo, ống tay trái to rộng của hắn ta bay lất phất trong gió Bắc lạnh lẽo, rõ ràng là đã mất đi một tay.

Nhưng hắn ta không quan tâm.

Hắn ta vẫn luôn duy trì tư thế tao nhã, tôn quý và cả khuôn
mặt mang theo nét cười.

“A Mộc Cổ Lang…”

Một tiếng gọi vọng đến, không phải từ tùy tùng của hắn ta mà đến từ phía trước ngựa của hắn ta.

Cái bóng cao lớn của hắn ta bao trùm lên một tiểu nha đầu bé nhỏ, bé con khoảng hai tuổi, tóc thắt kiểu sừng cừu dựng thẳng trên đầu, vóc người nhỏ nhắn của bé con cũng bị cơ thể của hắn ta che hết, nhưng giọng nói non nớt của bé con lại cực kì rõ trong gió đêm.

“Muốn đi ngủ…”

Bé con không dùng cách xưng hô kính trọng, cũng chẳng dùng cách xưng hô gần gũi, mới bé tí tuổi mà đã gọi thẳng tên của hắn ta.

Thật ra cảnh tượng này trông rất buồn cười, nhưng nhóm tùy tùng đi theo đã cảm thấy quá quen thuộc, không bất ngờ, không tò mò, càng không nhìn ngó lung tung, chỉ im lặng đi trên thảo nguyên.

Gió đêm mang đến tiếng cười khẽ của nam nhân.

“Buồn ngủ thì ngủ một giấc, đợi con tỉnh dậy là đến nhà rồi.”

“A Mộc Cổ Lang…” Bé con lại cất tiếng gọi bằng chất giọng non nớt, đợi đến khi hắn ta cúi đầu, bé con đã túm lấy vạt áo ngã vào lòng hắn ta, hàng mi khẽ cử động. Trông cứ như không hề ngủ, nhưng nhịp thở lại chậm dần đi.

Hắn ta nhìn bé con, “Chúng ta chuẩn bị khởi hành đi Ngạch Nhĩ Cổ, dẫn con đi chơi nhé được không?”

Bé con không mở mắt, đôi môi nhỏ hơi vểnh lên, dưới ánh trăng, đường viền khuôn mặt của bé trông tinh xảo hệt như kiệt tác của thượng đế. Một lúc sau, đột nhiên bé con dùng tiếng Mông Tộc lẩm bẩm một câu:

“Được… A Mộc Cổ Lang.”

Gió trên thảo nguyên thổi lá cờ ngoài lều bay phần phật, nhưng Hạ Sơ Thất lại trải qua một đêm ngon giấc trong thế giới yên tĩnh của mình. Nàng tỉnh dậy trong lòng Triệu Tôn, xoa đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn cửa sổ, nàng có cảm giác như đang nằm mơ.

Bầy sói đêm qua, Đại Điểu nhảy qua hào sâu, đều là thật ư?

Nàng hé mắt, nhìn nam nhân bên cạnh,

“Lão gia…”

Giọng nói nửa nũng nịu nửa cau có, mang theo vẻ lười biếng khi mới thức giấc là thứ nam nhân thích nghe nhất. Thật ra Triệu Tôn đã tỉnh dậy từ lâu, hắn đang chăm chú quan sát khuôn mặt cười ngây ngô của nàng.

“Tỉnh rồi?”

Hạ Sơ Thất duỗi tay duỗi chân rồi vươn vai.

“Trong rèm phù dung ấm áp, cùng chàng tận hưởng xuân tiêu. A! Không muốn thức dậy!”

Hắn vuốt tóc nàng, rút tay ra khỏi gáy nàng, trong giọng nói lười nhác pha thêm chút trầm khàn, “Dậy đi, lát nữa phải cáo từ Hải Nhật Cổ, chúng ta phải lên đường rồi.”

“A!” Nàng lại vươn vai.

“A Thất không chịu dậy?” Hắn nhướng mày, thấy nàng gật đầu, hắn nghiêm túc cúi đầu xuống, kề lên chóp mũi hơi nhăn của nàng, “Vậy có cần lão gia thực hiện phục vụ gọi tỉnh không?”

Hạ Sơ Thất hiểu được ý trong lời nói của hắn, nàng xì một tiếng, mặt mày bỗng đỏ bừng, vội vàng chống tay lên ngực đối phương, ngáp một cái rồi ngồi dậy, cười trong im lặng, “Thiếp không bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn, lão gia hết điểm rồi, phải cố gắng nhiều hơn mới được. Muốn chiếm lợi từ chỗ thiếp, không có cửa đâu!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện