*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nàng vừa nhấc chân, Lộng Cầm trốn sau tấm bình phong nhìn trộm liền chạy về hướng hậu viện ngay sau đó.
Nghe lời Lộng Cầm truyền tới, móng tay dài của Hạ Vấn Thu đã sắp gãy luôn rồi. Nàng ta đau bụng hai ngày, gương mặt vốn đã trắng bệch, nay lại càng như tro tàn, son phấn có dày cỡ nào cũng không che nổi sự tiều tụy đó,
“Điện hạ quả thật đã tặng con bồ câu mào tím cho hắn?” Lộng Cầm ấp úng gật đầu, lời tiếp theo lại cho Hạ Vấn Thu một cái bạt tai vang dội nữa. “Còn nữa, trắc phu nhân, Sở Thất kia thật sự là không biết tốt xấu, con bồ câu mào tím kia hiếm có biết bao, hắn lại đem nó đi hầm canh, còn nói với điện hạ canh đó cực kì ngon, quả thật là lãng phí tấm lòng tốt của điện hạ, thật quá đáng ghét!”. Hạ Vấn Thu nghiêng đầu một cái, sắc mặt nhợt nhạt nhìn nàng ta: “Lộng Cầm, người cảm thấy điện hạ có phải đã để tâm đến hắn rồi không?” Đầu của Lộng Cầm đã sắp cúi đến ngực rồi: “Trắc phu nhân nghĩ nhiều rồi, điện hạ đối với người tình thâm nghĩa trọng, làm sao có thể quan tâm đến một nam nhân chứ? Theo nô tỳ thấy, chuyện con chim bồ câu chỉ là điện hạ muốn cảm tạ hắn đã tận tâm chữa trị cho Thái tử gia, phu nhân ngàn vạn lần không nên suy nghĩ nhiều. Sáng nay điện hạ không phải còn sai người đem vải vóc, trân châu, trâm cài tóc được Vạn tuế gia ban thưởng đưa tới viện Trạch Thu sao?”
Sắc mặt âm trầm của Hạ Vấn Thu đã dịu đi một chút, thở hắt ra một hơi.
“Hi vọng là vậy, bằng không...” Khăn lụa trong tay nàng ta đã bị vặn đến biển hình. “Ta nhất định sẽ khiến cho hắn sống trở về như thế nào thì phải chết như vậy.”
Hôm nay là lập xuân.
Xe ngựa từ Đông Hoa Môn đi ra, toàn bộ kinh sư đã được bao phủ bởi một màn mưa bụi lất phất.
Đi đường một lát, Hạ Sơ Thất vén màn xe nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng gọi phu xe.
“Hoàng Thạch, ta còn có việc phải làm, ông dừng xe ở đây đi.”
“Sở y quan, bên ngoài trời đang mưa.” Người mỗi ngày tới lui Đông cung và phủ Tấn Vương đón nàng là một người trung niên tên là Hoàng Thạch, giọng khàn khàn: “Khi ra ngoài đã quên chuẩn bị dù rồi, thân thể này của ngài nếu mà bị mắc mưa, chỉ e...”
Không đợi ông ta lải nhải xong, Hạ Sơ Thất liền cười cắt lời. “Không sao, ta không phải bác sĩ à? Nếu có ngã bệnh cũng có thể trị được.” “Nhưng Trưởng tốn điện hạ đã dặn...” Hoàng Thạch vẫn còn chần chừ.
“Dừng!” Giọng điệu của Hạ Sơ Thất đã có chút không vui.
“Dą.” Trong tiếng “dừng” của Hoàng Thạch, xe ngựa đã dừng lại trong màn mưa.
Hạ Sơ Thất không phí lời với ông ta mà đội mưa cùng Lý Mạc đi về đường Đan Phượng. Trên đường, ngoại trừ chú ý xem phía sau lưng có người đi theo không, họ còn cố tình vòng mấy vòng trong thành như không có mục đích, bấy giờ mới đến tiếu viện lần trước, tìm được Viện Hình - đương gia Cẩm Cung.
Hôm nay Nhị Quỷ có việc khác, không cùng hai người bọn họ đến Đông cung, cho nên đây là cơ hội khó gặp. Người tiếp đãi bọn họ vẫn là Nhị Hổ Tử nhà Viện Hình, lần trước đã gặp lần này thì quen rồi. Nhị Hổ Tử cười hi hi dẫn hai người họ vào, Viện Hình vẫn còn đang dưỡng thương trên giường, rót nước trà uống, giữa chủ và khách nói vài câu khách sáo, Hạ Sơ Thất mới đi thẳng vào vấn đề, nói với hắn ta về mục đích lần này đến.
“Viên đại ca, có thể phiền các huynh đệ của huynh ở ngõa tứ, câu lan (nơi hát múa, diễn kịch), tửu quán, trà lâu... tiện thể nghe ngóng giúp ta, có ai trên mặt hoặc trên người nổi nốt đỏ đi chữa bệnh hay không? Hoặc là nhà nào có người chết, trên người nổi nốt hay không? Hình dáng nốt đó rất đặc biệt, từng nốt tròn tròn, khắp mặt khắp người khắp cổ đều có, rất dễ nhận ra.”
Thuộc hạ dưới trướng Cẩm Cung, hạng người nào cũng có, nàng tin sẽ có tin tức.
Vết thương trên bụng Viên Hình đã tốt lên nhiều, lúc nói chuyện trung khí rất đầy đủ, giọng nói cũng lớn hơn nhiều. “Huynh đệ, chuyện này dễ làm thôi. Chỉ là người nghe ngóng chuyện này làm gì?” Hạ Sơ Thất cười nói: “Viên đại ca cũng biết, ta làm quan mà. Cũng không có sở thích gì khác, chỉ có hứng thú đối với những loại bệnh đặc biệt, làm ngành nào liền đi sâu nghiên cứu ngành ấy, ha ha.”
“Ồ” một tiếng đã hiểu, Viên Hình sảng khoái đáp ứng.
Mấy người lại nói mấy câu khác nữa, ánh mắt hắn ta liếc qua Hạ Sơ Thất, cuối cùng rơi trên mặt Lý Mạc, trong ánh mắt dò xét kia tràn đầy sự quan tâm, nhưng lại có sự chất phác và dè dặt của đàn ông, giống như có chút xấu hổ, lại như muốn che giấu, kìm nén đến mức cả khuôn mặt đầy râu quai nón đều đỏ ửng lên. “Chuyện trên đường Lạc Nhạn kia, ta cũng nghe nói rồi. Muội... hai người các ngươi không sao chứ?” Hạ Sơ Thất nhếch môi, không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Lý Mạc, nhân tiện cũng vứt nhiệm vụ trả lời câu hỏi này cho nàng ta. Nhưng cho dù ánh mắt của Viện Hình có nóng bỏng cỡ nào, vẻ mặt của Lý Mạc vẫn tương đối bình tĩnh, giống như căn bản không hề phát hiện ra sự quan tâm của hắn ta vậy, chỉ thản nhiên trả lời: “Không sao, công phu của muội, Viện đại ca biết rồi đấy.” Con người đều rất nhạy cảm đối với tình cảm.
Viện Hình dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự cự tuyệt trong lời nói của nàng ta. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tương Vương có lòng, Thần Nữ vô mộng, chuyện trên thế gian đa số đều là như vậy. “Cũng phải, cũng phải là ta lo lắng thừa rồi, ha ha.”
Sợ hắn ta xấu hổ, Hạ Sơ Thất mím môi cười, tiếp lời nói: “Đệ nói này biểu ca, huynh có phát hiện ra không? Chỗ Viên đại ca quả thực rất tĩnh mịch, thực sự rất phù hợp để ở. Nơi tốt, quả thật là nơi tốt, đợi sau này có bạc, đệ cũng mua một tòa nhà như thế này, dùng để tu thân dưỡng tính... đúng là thích hợp nhất rồi.”
Tính tình Viên Hình thẳng thắn nhưng không ngốc, làm sao có thể không biết rằng nàng đang hòa giải. Sang sảng cười lớn một tiếng, hắn ta nói: “May nhờ có lần này bị thương, thân thể không nhanh nhẹn, bằng không làm sao có thể có cơ hội để ở nhà nghỉ ngơi như vậy được? Người trong nghề chúng ta, tứ hải là nhà, phiêu du tới chỗ nào thì liền ở đó, không chừng hôm nào đó
vận khí không tốt, máu tươi bắn ba thước, hồn về nơi đất khách, đó cũng là số mệnh...”
Nói tới đây, không biết hắn ta nghĩ tới gì, ánh mắt lại di chuyển.
“Trước đây nếu không phải Mạc Nhi cứu giúp, nói không chừng trước mộ phần ta đều đã mọc cỏ dại rồi.” Hạ Sơ Thất không biết rõ năm đó Lý Mạc đã cứu Viện Hình như thế nào. Nhưng Lý Mạc tính tình cố chấp, lạnh lùng khó lay động, trước giờ không thích nói với nàng chuyện đã qua của nàng ta, dò hỏi mấy lần không có kết quả, nàng cũng chỉ có thể tổn trọng quyền riêng tư của Lý Mạc, không nhắc đến nữa. Nhưng lần này lại bị Viện Hình nhắc đến, nàng không nhịn được liền cảm thấy hiếu kì.
“Biểu ca ta là long phương giữa loài người, võ công rất giỏi, nghĩ đến năm đó nhất định cũng là tư thế hiên ngang nhỉ?”
Vốn chỉ là một câu nói thuận miệng, không ngờ nàng vừa nói xong, trên gương mặt đen thui của Viện Hình lại hiện ra cảm xúc không được tự nhiên, còn khuôn mặt vốn trắng đến mức trong suốt của Lý Mạc, tựa như lại càng trắng bệch thêm vài phần.
“Sở Thất, chúng ta trở về thôi. Không nên làm ảnh hưởng Viện đại ca nghỉ ngơi.” Hai người sống chung đã lâu, tính cách ít nhiều cũng hiểu một chút.
Hạ Sơ Thất có thể nhìn ra được, Lý Mạc không muốn nhắc đến chuyện năm đó.
Nàng cười một tiếng, ân hận nhìn nàng ta: “Được rồi, vậy thì đi thôi.” Viện Hình hơi thất vọng, nhưng hắn ta che đậy rất tốt, ha ha cười lớn một tiếng: “Vốn dĩ ta còn muốn giữ hai người lại ăn trưa, những chỗ ta cơm canh đạm bạc, chỉ e cũng không hợp khẩu vị của hai người. Vậy thì, Nhị Hổ Tử, thay ta tiễn khách.”
Trước khi đi, Hạ Sơ Thất để lại cho Viên Hành ngân phiếu một trăm lượng.
Không vì cái gì khác, chỉ là để trả một giao tình. Con người với con người kết bạn và chung sống đều là giúp đỡ qua lại lẫn nhau, không thể lúc nào cũng bảo người ta làm việc không công cho mình được. Một hai lần còn được lâu rồi ai cũng không thể chịu nổi. Lần trước bảo Viên Hình giúp tìm Lan Đần đã coi như là phục vụ miễn phí rồi, lần này nàng cũng thấy ngại. Hơn nữa, đưa bạc rồi nàng cũng có thể an tâm rằng bọn họ sẽ càng tận lực hơn, đây cũng là chuyện thường tình. Viện Hình là một người giang hồ thẳng thắn, từ chối hai lần, rốt cuộc vẫn không đầu lại được võ mồm của Hạ Sơ Thất, liền nhận tiền. Chỉ đến khi xuống giường tiễn bọn họ, hắn ta nhìn Hạ Sơ Thất ở trước mặt, đè thấp giọng sang sáng của mình, nhỏ giọng nói với Lý Mạc một câu.
“Mạc Nhi, Viện đại ca là người thô lỗ, không hiểu đạo lý lớn. Nhưng núi có cao hơn nữa, nước cũng có thể vòng qua, chướng ngại vật có lớn hơn nữa, con người cũng có thể vượt qua. Con người không thể cứ nghĩ mãi đến chuyện quá khứ, phải nhìn về phía trước mới có thể có được cuộc sống yên ổn.”
Đoạn độc thoại này rất nhỏ.
Hạ Sơ Thất nghe câu được câu không, ngại nghe lời riêng tư của người khác, liền kéo dài bước chân hơn. Nàng đã sớm đoán được, Lý Mạc có thể là đã chịu tổn thương về tình cảm, trong lòng có một cái gai. Hôm nay xem ra, “người kia” trong miệng nàng ta, Viện Hình cũng biết.
Ra khỏi tiểu viện, bên ngoài vẫn còn đang mưa lất phất. Hai người đi bộ trong mưa, hướng về phủ Tấn Vương, đều ăn ý lựa chọn không thuê xe lừa. Sống lưng Lý Mạc thẳng tắp, eo buộc trường kiểm, vẫn luôn yên lặng không nói. Hạ Sơ Thất nhìn trộm nàng ta mấy lần, mới ngẩng đầu lên nhìn trời, cố ý thở dài. “Haiz, biểu tỷ, muội rất thích ngày mưa, tỷ thì sao?” Lý Mạc “ừ” một tiếng, giống như đã trả lời, lại giống như chưa trả lời. “Khi tỷ buồn, tỷ có khóc không?” Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm nàng ta, lại hỏi.
“Không khóc.” Nàng ta đáp.
Hạ Sơ Thất nhếch khóe miệng, cười nhẹ một tiếng: “Con người nếu thấy trong lòng không thoải mái, tốt nhất nên khóc khi trời mưa. Bởi vì không ai biết được nước trên mặt tỷ là nước mắt hay là nước mưa. Cho nên biểu tỷ à, nếu trong lòng tự thấy không thoải mái, hãy khóc một trận là được. Con người mà, kiên cường cũng không phải là vì nuốt nước mắt vào trong lòng, mà là nên phát tiết vào lúc cần phát tiết. Khóc xong rồi, lau nước mắt đi vẫn là một hảo hán.”
Lý Mạc yên lặng, bước chân đạp trong nước mưa có chút nặng nề. “Này, là người đó đã phụ tỷ sao?”
Không phải Hạ Sơ Thất thích nhiều chuyện, mà là nàng thật sự đau lòng cho Lý Mạc. Nhưng nàng đã hỏi rất lâu, ngoại trừ tiếng mưa thì không có âm thanh gì khác nữa.
“Haiz. Con người tỷ ấy à! Cầm tinh con lừa mà.”
Nàng thở dài một hơi, chuẩn bị chuyển đề tài, lại đột nhiên nghe thấy Lý Mạc nói: “Chàng là một nam tử cực kỳ khôi ngô tuấn tú, đối với tỷ rất tốt, cũng rất biết cách chăm sóc người khác. Chàng sẽ chuẩn bị sẵn nước nóng cho tỷ rửa mặt vào sáng sớm; ban đêm khi đi ngủ, chàng sẽ vén chăn cho tỷ. Tỷ khi đó rất thích khác, rất yếu ớt, cũng luôn khóc nhè. Nhưng chàng trước giờ chưa từng chế tỷ phiền phức, chàng nói, nữ tử sinh ra là để cho người ta yêu thương, lúc chàng còn sống, sẽ không để tỷ rơi một giọt nước mắt nào.”
Tiếng mưa tí tách, trong lòng Hạ Sơ Thất trầm xuống.
“Sau đó thì sao?” “Sau đó, tỷ không bao giờ khóc nữa.” Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt trắng bệch của nàng ta. “Vậy hắn đã đi đâu rồi?”
“Chết rồi.”