*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Giáp Nhất!”
“Vâng.” Giáp Nhất cũng là một kẻ bụng dạ đen tối, hắn ta giơ cung lên, “Điện hạ, thuộc hạ giết người, ngài cứ yên tâm.”
Hạ Sơ Thất rất muốn cười, nhưng không thể không giả vờ lạnh lùng, nàng lườm Ba Căn một cái.
“Đừng… đừng mà! Thật sự không phải ta!” Ba Căn sợ đến mức chân mềm nhũn, gã cầu xin, nhìn mặt Cáp Tát Nhĩ biến sắc không ngừng, “Bát đệ, đệ tin ta, ta thật sự không thông dâm với ả Lý Kiều kia… Vết máu trên giường là do ả tự tạo ra. Người của ta nhìn thấy tiểu nhị dìu đệ vào phòng của ả, y kinh ngạc nên mới lén chọc thủng giấy dán của sổ nhìn lén, nhìn thấy đệ say bất tỉnh nhân sự, ả Lý Kiều kia lay mãi nhưng đệ không tỉnh nên cắn răng dùng tay phá thân...”
“Trời!” Hạ Sơ Thất hít một hơi.
Khi ấy Lý Kiều mới mười bốn tuổi mà lại to gan thế ư?
Quả nhiên người nhẫn tâm đối phó chính bản thân mình mới là người lợi hại.
Nhưng không cần biết thế nào, cuối cùng cũng đã rõ chân tướng. Nàng phấn khởi chớp mắt, nhìn Lý Mạc… Nhưng lông mi của Lý Mạc lại run rẩy, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm ngơ ngác, đôi mắt hấp háy, không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì, có phải đã buông xuôi hay chưa. Còn Cáp Tát Nhĩ thì ngược lại, sự vui mừng hiện rõ mồn một trong đáy mắt của y, chẳng khác nào sau cơn mưa trời lại sáng.
“Lục ca, cảm ơn huynh.”
Tiếng “Lục ca” này y gọi rất chân thành.
Tiếng “cảm ơn” cũng chân thành.
Tuy y biết rất rõ Hạ Sơ Thất dùng thủ đoạn lừa Ba Căn, nhưng khi trái tim của con người bị ép vào đường cùng, dù chỉ có một tia sáng yếu ớt xuất hiện đều sẽ thấy cảm kích. Ít ra, lời giải thích của Ba Căn hôm nay đã giải đáp được vấn đề nan giải có thể sẽ quấy nhiễu y và Lý Mạc cả đời.
Thế nhưng Ba Căn lại không có cơ hội tiếp nhận lời cảm tạ của y nữa.
Gã vừa dứt lời, bèn nhìn thấy một mũi tên lạnh bay tới từ giữa quân Tấn sau đó ghim thẳng vào lồng ngực đang phập phồng không ngừng của gã.
“Lục ca?” Cáp Tát Nhĩ nhào tới, muốn đỡ gã.
Ba Căn xoay đầu, khuôn mặt mang theo nét sợ hãi đối với cái chết, gã nhìn chằm chằm vào mặt Cáp Tát Nhĩ, cổ họng phát ra tiếng ú ớ, sau đó ngã rầm xuống đất, máu tươi trong miệng phun ra, bắn đầy đất.
Chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.
Sự đau đớn khiến khuôn mặt Ba Căn vặn vẹo biến hình, hai mắt gã lại trợn lên đầy phẫn nộ, như đang phun lửa, gã nhìn về phía khuôn mặt không cảm xúc của Triệu Tôn, như khó hiểu, như thù hận, như vô tội, lại như không thể tin được…
“Các ngươi… nói không giữ lời.”
“Không.” Giáp Nhất cầm cung, nói nghiêm túc, “Đây gọi là qua cầu rút ván.”
Đúng vậy, mũi tên trí mạng kia là do Giáp Nhất bắn.
Trong bầu không khí yên lặng, mặt hắn ta rất nghiêm túc, cứ như hắn ta không hề giết người mà chỉ đang làm một chuyện tốt như chữa bệnh cứu người, đã bắn tên còn “có lòng tốt” giải thích với người ta.
Sau đó hắn ta thu cung về rồi nhìn Triệu Tôn.
“Thuộc hạ từng nói, thuộc hạ giết người, ngài cứ yên tâm.”
Ánh mắt của Triệu Tôn lóe sáng, chân mày hơi nhướng lên, dường như muốn cười, nhưng lại không, hắn từ từ cất giấu sát khí trên người, lạnh lùng liếc nhìn Ba Căn đang giãy giụa trước khi chết, sau đó vung tay áo rồi nhìn Cáp Tát Nhĩ.
“Thái tử điện hạ, thật xin lỗi! Ở chỗ bổn vương, không xét tình cảm, chỉ có ân oán. Không cần biết đối phương là ai, kẻ nào nhục mạ thê tử của ta thì tức là đối địch với ta, ta sẽ không dung tha cho gã.”
Từng chữ của hắn đều mang theo uy lực lớn.
Cho dù phe quân Tấn không đông như phe Bắc Địch nhưng lại khiến người Bắc Địch thấy lạnh sống lưng.
Thứ như uy nghiêm có thể khiến người ta phải e sợ. Cho dù hắn
không nói nhiều nhưng dường như lại sở hữu sự bá đạo của vương giả, có khí thế không ai sánh bằng. Khắp thiên hạ này chỉ có mỗi Triệu Tôn, cho dù có đứng một mình trước ngàn vạn kẻ địch cũng chưa bao giờ yếu thế.
“Tấn vương điện hạ…”
Cáp Tát Nhĩ và hắn nhìn nhau, dường như đã hoàn thành giao dịch và đối thoại nào đó trong lúc trao đổi ánh mắt. Y khựng lại rồi mới cau mày nhìn thi thể của Ba Căn, trong ánh mắt chứa đựng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Ngươi làm như thế, khiến ta thấy rất khó xử.”
Thần sắc của Triệu Tôn vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, khóe môi thoáng cong lên, từ từ hướng ánh mắt về phía những người Bắc Địch đang há mồm trợn mắt chuẩn bị chiến đấu bất kì lúc nào.
“Nghe cho rõ đây, Ba Căn là do ta giết. Muốn trả thù, tìm Triệu Tôn.”
Hắn nói xong thì ôm eo Hạ Sơ Thất rồi đỡ nàng ngồi lên trên lưng Đại Điểu, sau đó nhìn lướt qua Giáp Nhất, bản thân mình cũng nhảy lên ngồi sau lưng nàng, dùng hai chân kẹp bụng ngựa, quất roi chạy đi, không hề xoay đầu lại.
“Trở về Cư Dung Quan!”
Quân Tấn thấy hắn đi, dường như cũng không còn ý muốn đánh tiếp với Bắc Địch và Ngột Lương Hãn nữa, thế là họ cũng chỉnh đốn nhanh người ngựa rồi rời khỏi cầu Thông Thiên.
Chuyện rất quỷ dị.
Nhưng nó thật sự đã xảy ra.
Đa số người Bắc Địch và Ngột Lương Hãn đều nhìn hắn nghênh ngang dẫn phụ nữ của mình rời đi mà không ngăn cản, càng không truy sát.
Người Ngột Lương Hãn muốn đi cứu Đông Phương Thanh Huyền nên không để tâm, càng không thể đuổi theo. Cáp Tát Nhĩ không hạ lệnh, người Bắc Địch cũng không muốn cử động.
Cảm xúc của Lý Mạc suốt cả quá trình rất không ổn định.
Nàng đứng im bên cạnh Cáp Tát Nhĩ, nàng đã nghe thấy lời của Ba Căn, nhìn thấy Ba Căn chết, cũng nhìn thấy Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất chạy đi như bay và cả người ngựa quân Tấn đang lần lượt rút khỏi cầu Thông Thiên.
Nàng muốn có một chút phản ứng.
Ví dụ cười từ biệt Sở Nhi.
Ví dụ nói vài quan điểm sau khi đã biết được sự thật.
Ví dụ ôm chặt Cáp Tát Nhĩ, người đã bị hiểu lầm suốt nhiều năm.
Nhưng nàng không thể làm được gì, tay chân và miệng lưỡi cứ cứng đờ. Mãi đến khi Cáp Tát Nhĩ cúi đầu, khuôn mặt thân quen từ từ kề đến, hơi thở ấm áp phả lên mặt mình, nàng mới hoàn hồn, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn y.
“Ta… Sa Mạc, ta không biết hóa ra…”
Cáp Tát Nhĩ ôm vai nàng.
“Ngoan, không cần phải nói thêm gì hết.”
“Sa Mạc…” Lý Mạc nghẹn ngào, “Hóa ra tất cả đều là chuyện kinh tởm do Lý Kiều làm, nó là muội muội của ta, là do ta không dạy bảo tốt, ta thấy xấu hổ thay cho nó, là ta… đã hại chàng phải áy náy suốt những năm qua.”
Cáp Tát Nhĩ nghiêm túc lắng nghe, nghe nàng diễn đạt cõi lòng bằng thứ ngôn ngữ lộn xộn. Đợi nàng nói xong, y mới mỉm cười, sửa sang lại bộ y phục nam trên người nàng.