*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điền Phú đi vào theo, lau tóc cho hắn nhưng lại bị hắn từ chối.
Những nhà đầu nô bộc trong phủ Tấn vương trước đây, bởi vì Triệu Tôn “chết” nên bị đuổi đi gần hết
Giờ đây hắn trở về, hoàng đế ban thêm một ít, nhưng Điểu Phú lại khá đề phòng những người này, không dám tùy tiện sử dụng, thế nên bên cạnh Triệu Tôn chỉ có vài người là ông ta và Bính Nhất.
Triệu Tôn ngồi trong thư phòng, nhàn rỗi suốt cả buổi chiều.
Trời chập tối, Yến Nhị Quỷ, người lúc nãy đã làm Chỉ huy sứ đến phủ Tấn vương
Người trong thư phòng đều bị đuổi đi, Triệu Tôn cũng sai Bính Nhất canh giữ bên ngoài, hai người ngồi đối diện, hắn chỉ nhìn Yến Nhị Quỷ, nhưng không nói gì
Yến Nhị Quỷ hồi hộp lo lắng, vén áo quỳ xuống
“Điện hạ! Thuộc hạ đến muộn.” Sao khi vào kinh, đây là lần đầu y gặp Triệu Tôn
Nghĩ đến vài tháng chia lìa, giọng nói khó nén nổi vẻ nghẹn ngào
Nhưng khi nhận một lạy của y, Triệu Tôn nheo mắt lại, khuôn mặt rất bình tĩnh
“Đến đây có chuyện gì?” Yển Nhị Quỷ cúi đầu, cười khổ, “Hay tin điện hạ vẫn còn sống, thuộc hạ vốn đã định đến thăm, nhưng Trần Cảnh dặn dò, không thể hành sự lỗ mãng, nên mới không đến...”
Triệu Tôn nhìn chằm chằm y, “Vì sao hôm nay lại đến?”
Yến Nhị Quỷ càng cúi đầu xuống thấp hơn, gần như không dám ngước mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, “Điện hạ, những ngày qua thuộc hạ có sai người dò hỏi..
Tử Nguyệt công chúa đã lâu không thấy lộ diện, Nha Nha cũng thể..
thuộc hạ thấy bất an trong lòng
Thuộc hạ uống máu nửa đời, sống chết đã không còn là điều đáng sợ
Nhưng hai mẹ con họ có tội tình gì? Cứ kéo dài thế này, thuộc hạ không thể chịu đựng thêm
Thêm một ngày trôi qua là thêm một ngày hoảng sợ...”
“Kém cỏi!” Triệu Miền Trạch quăng chung trà xuống bàn, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, nhưng giọng nói lại cực kỳ sắc bén lạnh lùng, “Có nhẫn nại mới thành công, hiểu câu này chứ? Ngươi hấp tấp như thế kia, sao có thể làm được chuyện lớn? Sao có thể lo được cuộc sống sau này của Tử Nguyệt và đứa bé?” “Điện hạ...” Yến Nhị Quỷ quỳ một chân, cúi đầu thật thấp, “Thuộc hạ chỉ quá lo lắng, cũng quá giày vò..
đến mức sắp không thể chịu đựng thêm
Thuộc hạ hận không thể xông vào hoàng thành, đưa hai mẹ con họ rời đi
Nghĩ đến việc thuộc hạ đường đường là nam nhi, nhưng không thể làm được gì, đúng là thứ yếu đuối..
thật sự không thể chịu đựng được thêm nữa rồi.”
“Không thể chịu đựng được...” Con ngươi đen láy của Triệu Tôn thoáng nặng nề, ánh mắt dừng lại trên chiếc khóa tình yêu nơi cổ tay trái, một lúc lâu sau, hắn thở dài, “Cũng phải chịu.”
Sao mà hắn không muốn xông vào hoàng thành, dẫn vợ con đi?
Nhưng chuyện kinh thiên động địa thế này, sao có thể xem như trò chơi?
Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, gặp thời thì tung hoành ngang dọc, thất thể thì đầu mình hai nơi
Nửa đời hắn rong ruổi trên ngựa, từ lâu đã có tâm lý chuẩn bị, chết không đáng tiếc, nhưng sao có thể bắt vợ con chịu liên lụy theo chứ?
Đã không làm thì thôi, nếu đã rút thanh đao giết người ra thì bắt buộc phải thành công.
Triệu Tôn nhìn y, cau mày, xua tay, không nói gì nhiều, tuy từng hành vi cử chỉ đều mang theo nét cao quý bẩm sinh, nhưng vẫn không giận mà uy.
“Điện hạ...”
Yến Nhị Quỷ thở dài rầu rĩ, xụ mặt xuống, “Thuộc hạ biết lỗi rồi.” “Đứng lên! Quỳ mãi như thể còn ra thể thống gì nữa?” Sao Triệu Tôn lại không biết tâm tư trong lòng y?
Chưa nói đến Nhị Quỷ nhớ nhung Tử Nguyệt và Nha Nha, bản thân hắn nào có khác gì? Sau khi hồi kinh, hắn vẫn chưa hề thỉnh cầu Triệu Miên Trạch cho đi thăm Cổng phi và Tử Nguyệt lấy một lần.
“Đời người như một ván cờ, nếu bước nào người cũng đi theo con đường đối phương đã chọn, thì đến lúc nào mới có thể thoát khỏi cảnh khó khăn? Nhị Quỷ, hôm nay ngươi đến, chắc chắn đã rơi vào tai mắt của Triệu Miên Trạch..
nghĩ đến tam thiên doanh của ngươi là chủ lực quân đội kinh sư, sao hắn có thể không đề phòng đây?”
Yến Nhị Quỷ vốn xuất thân từ lính trinh sát, tất nhiên là hiểu những điều then chốt bên trong, càng hiểu rõ rất có khả năng Triệu Miên Trạch đã cài tai mắt xung quanh y
Nghe Triệu Tôn thở dài, y càng thấy tự trách vì sự lỗ mãng của mình.
“Thuộc hạ có cách...” Y còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng “bốc”, không ngờ lại tát một cái thật mạnh lên mặt mình, “Thế là đã có cách giải thích, thuộc hạ chỉ nói rằng thuộc hạ và điện hạ nói chuyện không
hợp...” Triệu Tôn nhìn y
“Một bạt tai sao mà đủ?” “Điện hạ?”
“Ngươi làm thế lại khiến người ta nghi ngờ
Nếu đã đến rồi thì thôi
Suy cho cùng ngươi cũng từng là người của ta, chỉ vì nhớ nhung chủ cũ mà thôi.” Đôi mắt của Triệu Tôn đen thăm thẳm, bóng dáng thẳng tắp chìm trong ánh lửa
mênh mông, hắn nhìn cơn mưa phùn vẫn còn rơi dưới mái hiên, chợt nói: “Ra ngoài đi dạo với ta.” “Đi đâu?” Yến Nhị Quỷ thắc mắc ngẩng đầu lên.
Triệu Tôn lườm y, cười nói: “Trọng Dịch Lâu.”
Yến Nhị Quỷ kinh ngạc
Trọng Dịch Lâu không giống với những nơi khác, nó là nơi kinh doanh tửu sắc thuộc về Giáo Phường Tư Lễ bộ, được xây dựng nhằm tiếp đãi sứ thần nước ngoài
Vũ nữ Giáo Phường Tư trong lâu không chỉ đàn ca nhảy múa, mà còn có cả quan kỹ để các sứ giả thưởng thức, đây xem như là một chốn hồng trần có quy mô lớn nhất, cao cấp nhất triều Đại Yến
Quan lại Đại Yến thường lấy cái cớ thiết yết mời sứ thần để đến Trọng Dịch Lâu say sưa, đây đều là những bí mật đã được công khai.
Nhưng Triệu Tôn chưa bao giờ đến đó.
Hôm nay ngọn gió nào thổi sai hướng vậy?
Phủ Ngụy quốc công
Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa xa xoa chạy xuyên qua cơn mưa phùn liên miên, vào cổng chính của phủ đệ, đi thẳng đến viện Sở Từ.
Hôm nay mưa rơi suốt nửa ngày, không có dấu hiệu tạnh, gió cuốn theo mưa thổi vào mành cửa treo trong viện Sở Từ, vỗ vào mặt Hạ Sơ Thất, mang theo cảm giác mát lạnh, làm dịu đi cơn nóng nảy trong lòng nàng
Nàng chống cằm, thở dài
Còn tiếp tục nằm dí trong nhà như thế này, chắc nàng mọc nấm mất
“Thất tiểu thư, Đại đô đốc đến rồi.” Mai Tử la lên chạy vào, niềm vui bao trùm khắp gương mặt mũm mĩm
Hạ Sơ Thất xoay đầu lại, nhìn mắt nàng ta sáng rực, trong lòng nàng cũng vui theo.
“Mau mời vào!”
Nàng vừa sai Tinh Lam đi pha trà thì một bóng dáng cao lớn đỏ chót đi theo Trịnh Nhị Bảo vào phòng
Trịnh Nhị Bảo vẫn cứ nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thân thiện lắm, nhưng hắn ta lại vờ như không hề phát hiện ra, thong thả phất ống tay áo đỏ, hành lễ với Hạ Sơ Thất.
“Thỉnh an hoàng hậu nương nương!”
Hạ Sơ Thất ra hiệu với Trịnh Nhị Bảo, lúc này đang không được tình nguyện cho lắm, đợi đến khi cậu ta càu nhàu đóng cửa phòng lại, thì trên mặt nàng mới lộ ra một nụ cười phấn khởi
“Sao rồi? Hắn nói thế nào?”
“Không nói thế nào cả...” Đông Phương Thanh Huyền ngân dài hơi, đôi mắt phượng chứa ý cười, cộng với bộ đồ đỏ chói trên người, giống hệt như một chú phượng hoàng lửa cất cánh tung bay, vô cùng quyến rũ
Hắn ta nói xong, thấy niềm vui trên mặt nàng tắt ngúm, sự phấn khởi lúc nãy biến mất không thấy tăm hơi, thể là không khỏi bật cười.
“Tuy hắn không thể đến, nhưng thần lại có thể đưa nương nương ra khỏi phủ.”
“Hả?” Hạ Sơ Thất hơi kinh ngạc
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, từ từ bước đến gần: “Không cần quá cảm kích
Bổn tọa biết nàng đang chán, hôm nay sau khi tan triều đã cố tình xin ý chỉ của bệ hạ, dẫn nàng ra ngoài chơi một ngày.” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Triệu Miên Trạch đồng ý rồi?”
Nụ cười trên môi Đông Phương Thanh Huyền càng tươi hơn, “Tất nhiên, trước đây ta thường dẫn nàng đi, hắn cũng không nói gì
Hơn nữa, hắn còn hy vọng ta có thể thuyết phục nàng, hy vọng bởi vì sự tồn tại của ta mà nàng có thể nhớ lại tình ý nàng dành cho hắn khi xưa đấy.”