*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Miên Trạch, chàng nghe thấy chưa, chàng nghe thấy chưa?”
Triệu Miên Trạch cau mày, nhìn Lộng Cầm, “Ngươi còn gì muốn nói nữa?” Lộng Cầm hoảng sợ rụt cổ lại, nghiến răng, liều một phen, nhìn một trong hai bà đỡ, “Ngô bà bà, bà cần gì phải nói dối như thế? Rõ ràng thái tử phi chỉ đến ngày hành kinh, làm gì có nhau thai?”
Bà đỡ Ngô sửng sốt, “Một cô nương như ngươi, tất nhiên là không hiểu rồi
Người có nhìn thấy cục máu trong thùng phân chưa? Nếu không phải sẩy thai thì sao lại có hình như thế được? Ta đây ở trong cung suốt những năm qua, chưa từng nói dối bao giờ.”
Lộng Cầm hỏi lại, “Vậy nhau thai đó đang ở đâu? Thai nhi bốn tháng đã thành hình, sao lại không có tử thai?”
Mặt bà đỡ Ngô tái mét, liếc nhìn vài chủ tử đang đứng bên cạnh, bắt đầu ấp úng, một câu nói ngắn cũn, vậy mà lắp bắp một hồi lâu mới nói xong, “Tất nhiên là đã lẫn vào máu, rơi vào thùng phân, ta đã mang đi xử lý rồi.”
“Bà đang nói dối!” Lộng Cầm tái mặt, nhìn Bão Cầm lúc này đang nhắn mày khổ sở, quát lên, “Bão Cẩm, ngươi nói xem, có thấy cái thai đâu không?”
Hai tay Bão Cầm run lên, đầu gần như cúi gục xuống trước ngực, “Nô tỳ không biết, nô tỳ không nhìn thấy gì hết
Lúc đó nô tỳ rất hoảng sợ, sợ lắm, không dám nhìn kĩ...”
Lại thêm một đợt tranh luận nữa
Nhưng tranh luận vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì lúc đó trong phòng chỉ có bốn người, hai bà đỡ, Lộng Cầm và Bão Cầm
Lộng Cầm đứng ra chỉ nhận, bà đỡ Ngô lắp bắp, Bão Cẩm hoàn toàn không biết gì, còn lại một mình bà đỡ Cung, người phụ trách cầm gậy gỗ ép bụng, thấy tình hình này, với một người ở trong cung đã lâu, sao có thể không hiểu cơ chứ? Bà ta chỉ nói không nhìn thấy rõ, còn chiếc thùng phân, thứ duy nhất có thể dùng làm vật chứng đã bị xử lý sạch sẽ trước khi Triệu Miên Trạch vào phòng
Bà đỡ Ngô lại chẳng thể nói ra được tử thai rốt cuộc đang ở đâu
Bà đỡ Ngô bị kéo xuống, đánh chết
Còn về bà đỡ Cung, Hồng Thái Để thấy bà ta ở trong cung đã lâu, giá cả hoa mắt, không gom vào nhóm đồng bọn của Hạ Vấn Thu, đánh hai mươi trượng coi như xong.
Hạ Vấn Thu có chết cũng không thừa nhận, nhưng cho dù nàng ta có phủ nhận như thế nào, đã có sự chỉ chứng của Lộng Cầm, cộng thêm việc Lâm Bảo Tích nhận tội, thì mọi chuyện đã được đóng khung khẳng định
Vả lại nếu để ý sẽ phát hiện, ngay cả vạn tuế gia cũng cho rằng thái tôn phi giả mang thai hãm hại Thất tiểu thư, thì người khác còn có thể nói gì nữa đây?
Hạ Vấn Thu cố gắng chống đỡ cơ thể, nhìn Triệu Miên Trạch, “Miền Trạch, chàng vẫn không hiểu? Bọn họ đang hãm hại thiếp
Nếu như thiếp không có thai, vì sao Lộng Cầm sớm không nói, muộn không nói, mà lại nói vào lúc này? Còn nữa, nếu như thiếp giả vờ mang thai, đã bốn tháng rồi, vì sao không phá thai từ sớm, mà phải đợi đến lúc thành hình rồi mới phá để khiến người khác nghi ngờ?”
“Thái tôn phi!” Lộng Cầm nức nở, hất cao cằm, “Người không chịu phá thai sớm, là vì biết ba đứa bé trước không giữ được nên không dễ mang thai, muốn đợi đến khi cái thai được mười tháng, sai Ngụy quốc công mang một đứa bé trai vào cung giả mạo con cháu hoàng thất
Đây là lời chính miệng người đã nói với Ngụy quốc công, chẳng lẽ người đã quên rồi ư?”
Một loạt tiếng hít sâu nho nhỏ vang lên trong điện.
Tội giả mạo con cháu hoàng thất còn lớn hơn tội mang thai giả nhiều, nếu có một đứa bé như thế thật, sau này sẽ là trưởng tử của hoàng thái tôn, tương lai còn có khả năng kế thừa ngôi vua
Lộng Cầm nói tiếp, “Người hỏi nô tỳ vì sao bây giờ mới nói? Được, nô tỳ nói cho người biết
Người vốn muốn giấu giếm chuyện mang thai giả, đợi cho đến đủ mười tháng sinh nở, nhưng Thất tiểu thư bỗng nhiên hồi kinh, người không thể đợi được, muốn trừ khử nàng ấy
Dù sao cũng là thai giả, sau này vẫn còn có thể làm lại
Ngày hôm ấy người và Lâm thái y âm mưu dùng thiên hoa phấn giá họa cho Thất tiểu thư, nô tỳ tình cờ nghe thấy được.”
“Chủ tớ với nhau nhiều năm, nô tỳ trung thành với người, nhưng lại không nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn người hãm hại Thất tiểu thư hết lần này đến lần khác mà không làm gì, thế nên nô tỳ mới tráo đổi thiên hoa phấn
Nô tỳ vốn chỉ muốn giúp Thất tiểu thư thoát khỏi tai họa, chưa từng nghĩ sẽ vạch trần người
Nhưng giờ đây, khi thấy bệ hạ sắp tống giam Thất tiểu thư, nếu không nói ra, cả đời này nô tỳ sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.”
“Đồ tiện nhân, ngậm máu phun người!” Cánh môi run rẩy, ánh mắt Hạ Vấn Thu ngập tràn màu sắc bi ai, “Miên Trạch, bọn chúng thông đồng với nhau, là bọn chúng, bọn chúng cố ý hãm hại thiếp, chàng tin Thu Nhi đi!” “Hết lần này đến lần khác...” Triệu Miên Trạch như không nghe thấy nàng ta nói gì, chỉ lặp lại lời Lộng Cầm nói, nhếch môi, nở nụ cười khổ sở, “Nói tiếp, để bổn cung nghe xem thái tôn phi còn làm ra bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ
Trong số hết lần này đến lần khác, rốt cuộc có chứa những gì?”
“Điện hạ, nô tỳ không dám nói.” Triệu Miên Trạch chưa lên tiếng thì Hồng Thái Để đã khẽ hừ lạnh.
“Cứ nói ra hết, trẫm thứ cho người vô tội.” “Tạ ơn bệ hạ.” Lộng Cầm vui mừng, khom người quỳ mộp dưới đất, không dám nhìn bộ dạng hận không thể xé xác minh ra của Hạ Vấn Thu, “Năm xưa trước ngày thành hôn với hoàng thái tôn, Thất tiểu thư bỗng nhiên rời khỏi phủ quốc công, nàng ấy không phải tự bỏ đi như lời đồn mà là bị Ngụy quốc công và Tam tiểu thư ép buộc.”
“Khi ấy Tam tiểu thư có tình ý với hoàng thái tôn, ngày hôm ấy, hai người họ...” Nghĩ đến cảnh tượng hoang đường kia, Lộng Cẩm liếc nhìn Triệu Miên Trạch, không dám kể chi tiết, chỉ đành bỏ qua chuyện đó rồi nói tiếp.
“Thất tiểu thư tìm Tam tiểu thư, nói rằng muốn cùng gả vào Đông cung
Vốn dĩ Ngụy quốc công cũng có ý này, nhưng Tam tiểu thư khóc lóc không cho, sau đó Ngụy quốc công lại thay đổi chủ ý, cử người đóng giả thành thích khách, chuẩn bị giết chết Thất tiểu thư
May mà trong phủ có hai thị vệ là tử sĩ trung thành với tiền Ngụy quốc công, họ dẫn Thất tiểu thư đi ngay trong đêm, chạy thoát khỏi kinh sư, nhưng Ngụy quốc công vẫn phải người theo truy sát...
“Thái tôn phi thường
cử thám tử đến thăm dò tin tức ở chỗ hoàng thái tôn, một khi biết được tung tích của Thất tiểu thư là sẽ báo ngay với Ngụy quốc công, phái người đi ám sát
Nhưng không lần nào thành công
Lần này, sau khi biết tin Thất tiểu thư sắp theo Hà công công hồi kinh, thái tốn phi vừa giận vừa sợ, bèn phái người đi báo lại với Ngụy quốc công ngay trong ngày.
“Vụ án tập kích ban đêm tại vịnh Bột Hải xôn xao suốt những ngày qua là tác phẩm của Ngụy quốc công
Bởi vì Định An hầu là người ngay thẳng, không qua lại với Ngụy quốc công nên ông ta bèn dùng kể một mũi tên trúng hai đích, một là lợi dụng mối ân oán cá nhân giữa Tào Chí Hành và Định An hầu, muốn mượn tay gã loại bỏ Định An hầu, để tiện cho việc nắm giữ quyền hành lớn trong triều
Hai là tiện thể trừ khử Thất tiểu thư, để tránh để lại hậu họa sau này.
“Nhưng bởi vì vài lần ám sát thất bại trước đó, thái tôn phi sợ chuyện có biển, vì để cẩn thận, thái tốn phi không tiếc dùng số vàng lớn mua chuộc một nhóm sát thủ giang hồ
Lần trước khi ở Đăng Châu, chuyện Thất tiểu thư bị thương tại nhà trọ là do bọn sát thủ mà thái tôn phi bỏ tiền thuế gây ra
Sau khi sự việc xảy ra, Cẩm Y Vệ lục soát toàn thành, người của bọn chúng muốn chạy trốn, bèn uy hiếp thái tôn phi đưa thêm một nghìn lượng hoàng kim
Chuyện này thái tôn phi có mời tiểu công gia phủ Ngụy quốc công vào cung bàn bạc, hẹn đối phương đến miếu Thành Hoàng phía thành Tây giao dịch.”
Không ai trong điện nghe thấy vậy mà không thấy lạnh tóc gáy
Mang thai giả đoạt vị trí thái tôn phi, nhiều lần mưu sát người nhà
Quan trọng hơn hết là..
Ngụy quốc công cũng có tham dự vào
Một vụ huyết án, từ hậu cung kéo đến tiền triều.
“Lộng Cầm, vì sao người lại hãm hại ta!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vấn Thu xám xịt dần từng chút một, tiếng phản bác càng ngày càng nhỏ, vừa nhìn là biết đang vùng vẫy trước lúc chết, “Miên Trạch, sao thiệp có thể chứ? Cha thiếp cũng không thể làm như thế
Không phải như thế, không phải như thế đâu.” Triệu Miên Trạch cười lạnh, nhưng vẫn hỏi một câu: “Chuyện thái tôn phi mua thích khách giết người, có chứng cứ gì không?”
Lộng Cầm lắc đầu, “Thư từ uy hiếp của phía thích khách đã bị thái tôn phi hủy rồi, nô tỳ không có chứng cứ.”
“Điện hạ muốn chứng cứ, không biết cái này của Thanh Huyền có được tính hay không?”
Trước của Nguyễn Lâm Đường, một giọng nói trong sạch êm tai vọng vào
Sau đó, trong ánh nắng sớm mai, Đông Phương Đại đô đốc có tư thế quyến rũ khoác lên mình một bộ đồ phi ngu, hông mang đao Tú Xuân, gạt mọi người ra tiến vào điện trong dáng vẻ tuấn mỹ bất phàm.
Con tim Hạ Sơ Thất hơi nhói lên
Nàng không muốn hắn ta bị cuốn vào chuyện này, rõ ràng đã biết nước sâu thế nào, nhưng hắn ta không những không tranh thủ thoát ra mà cứ phải chen một chân vào
Lão hoàng đế thông minh là thể, sao hắn ta lại không biết quý trọng bản thân mình?
Trong cái nhìn chăm chú của nàng, Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, tiến lên hành lễ với Hồng Thái Đế và Triệu Miên Trạch, nói một cách rất thờ ơ, “Chuyện này vốn định bẩm báo khi tảo triều, nhưng nghe nói bệ hạ cũng ở Nguyên Lâm Đường, nên thân cũng chạy đến đây.”
Hồng Thái Để rất khách sáo với hắn ta, giơ tay lên, “Ngươi cứ nói.”
“Vâng thưa bệ hạ.” Đông Phương Thanh Huyền cong môi, “Hôm qua vào giờ Dậu, trong lúc thiên hộ Cẩm Y Vệ - Sở Lộc Minh tiến hành tuần tra theo thông lệ thì nhìn thấy bên thành Tây có vài người lén lén lút lút
Y đi theo đến ngôi miếu Thành Hoàng cũ nát thì phát hiện quản gia phủ Ngụy quốc công và người của Cẩm Cung đang lén lút giao dịch
Trong vài chiếc rương to chứa toàn hoàng kim.”
Lời làm chứng của Đông Phương Thanh Huyền có sức nặng hơn Lộng Cầm
Vài rương hoàng kim đã chứng minh những gì Lộng Cầm đã nói
Chưa cần nói đến số hoàng kim kia có thật là tiền bị uy hiếp hay không, chỉ dựa vào số lượng thì chuyện Hạ Đình Đức có phải là thanh quan thay không cũng rất đáng để suy ngẫm
Hồng Thái Để nheo mắt lại, “Có bắt được người không?” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Lúc đó, Sở thiên hộ chỉ đi một mình, còn đối phương lại đông, vì để tránh đánh rắn động cỏ, y không tiến lên ngăn cản mà chỉ lén đi theo, sau khi xác nhận nơi ở của đối phương thì mới trở về dẫn người đi truy bắt
Chỉ đáng tiếc, đối phương cực kỳ gian xảo, khi dẫn theo người đến, chúng đã bỏ chạy mất tung mất tích, tối qua Cẩm Y Vệ lục soát khắp kinh sư suốt một đêm nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng một ai.” “Ôi!”
Có người thở dài, than ôi đáng tiếc.
Một nghìn lượng hoàng kim đấy, không phải là một con số nhỏ đâu
“Được, được, được lắm!” Hồng Thái Đế hừ lạnh, đứng phắt dậy, “Hạ thị mang thai giả hại quốc, Ngụy quốc công gian ác đa đoan, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua
Miên Trạch, chuyện này cháu định xử lý thế nào?”
Triệu Miên Trạch khẽ cử động
Dương như đang kiềm chế cảm xúc gì đó, hắn ta im lặng một lúc rất lâu
Mọi người cũng nín thinh, đợi hắn ta lên tiếng.