*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy hắn ta biết rõ Triệu Tôn suy nghĩ cho hắn ta, muốn tránh không để Triệu Miên Trạch đối phó với người thân đang ở trong kinh sư của hắn ta nhưng vẫn không thể nguôi giận, cứ xụ mặt mà nhìn bọn họ, giống như ai nấy cũng đều có thâm cừu đại hận với hắn ta vậy.
“Điện hạ, vương phi tới.”
Âm thanh đột nhiên vang lên từ bên ngoài này đối với Nguyên Hữu mà nói quả thực chính là tin mừng nhất. Cái mông hắn ta gần như bắn ra khỏi ghế, chạy ra ngoài.
“Biểu muội thông minh nhất trên đời của ta...”
“Thiếu Hồng!” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi cứ thử kêu khổ xem?”
Từ trước tới giờ, Nguyên Hữu vẫn luôn là một người không sợ trời không sợ đất, khi còn ở kinh sư, ngay cả hoàng đế mà hắn ta còn chẳng coi ra gì, trên điện Kim Loan, hắn ta dám gạt bỏ cả lời của Triệu Miên Trạch, thế nhưng lại cực kì sợ hãi biểu cảm nghiêm mặt của Triệu Tôn.
Chuyện mà Triệu Tôn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Dù là Sở Thất thì cũng không thể.
Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn Triệu Tôn, cứ thế đứng đực tại chỗ.
Lúc Hạ Sơ Thất vén rèm đi vào liền cảm thấy bầu không khí là lạ. Lão Mạnh đã khoái trá rời đi, còn hai người Triệu Tôn và Nguyên Hữu thì đều ngồi ở một chỗ, không thèm nhìn nhau. Nhất là Nguyên Hữu, bộ dạng hắn ta giống như tình nhân nhỏ đang hờn dỗi vậy.
“Chộ ôi!” Hạ Sơ Thất vui vẻ, “Làm sao thế?”
Triệu Tôn khẽ nâng cằm, trên gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào, không nói một câu, biểu cảm kia giống như không thèm so đo với Nguyên Hữu, hắn đứng dậy nhận lấy hộp thức ăn trên tay Hạ Sơ Thất rồi lại giữ tay nàng, tự mình nhẹ nhàng phủi những bông tuyết bay vương trên đầu nàng, lại giúp nàng cởi bỏ áo choàng bên ngoài và tự mình treo lên.
“Nào, uống ngụm nước ấm đi.”
Triệu Tôn đưa cho nàng một chén trà ấm, rồi nhíu mày.
“Trời rất lạnh mà sao nàng lại tới đây?”
Hạ Sơ Thất xoa tay, lại liếc mắt nhìn Nguyên Hữu, không định nói thẳng suy nghĩ của mình ra mà chỉ tò mò cười, “Hai ngươi có gì đó không đúng lắm, giận dỗi nhau sao?”
“Không có.” Triệu Tôn một mực phủ nhận.
“Nói nhảm, làm gì có chuyện không phải? Rõ ràng là có.” Nguyên Hữu thở hổn hển, hơi híp mắt lại, nhìn Hạ Sơ Thất đang mỉm cười, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần, định mở miệng để nàng nói giúp mình nhưng lại ngại uy nghiêm của Triệu Tôn nên đành nuốt xuống.
“Không có gì, nhìn thúc ấy không thuận mắt thôi ấy mà.”
Ngừng lại một chút, hắn ta nhìn về phía hộp đựng thức ăn, “Cho ta xem xem muội mang món gì đi?”
Thằng nhãi này đúng là không biết khách khí là gì, Triệu Tôn đắc tội hắn ta, hắn ta liền tranh hộp thức ăn của Triệu Tôn. Không thèm để ý tới biểu cảm của Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn, hắn ta lạch bạch đi qua, mở nắp hộp đựng thức ăn, lấy bát đũa và thức ăn trong hộp ra, lại cầm thìa, múc một bát canh rồi uống một hơi.
“Mùi vị không tệ!”
Vừa ăn, hắn ta vừa khen ngợi, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Hạ Sơ Thất thấy vậy thì trợn to mắt, “Biểu ca...”
Nguyên Hữu liếc mắt nhìn nàng một cái, “Thế nào, chỉ ăn vài miếng của muội thôi mà, sao mà phải làm quá lên thế hả? À à, ta hiểu rồi, đây là đồ ăn muội làm cho người nào đó phải không, vậy ta ăn thì đã sao?”
Đây là cố tình gây sự mà.
Cái kiểu thích gây sự như thế này, nàng và Triệu Thập Cửu am hiểu nhất đó.
Hạ Sơ Thất cong môi, nhìn hắn ta uống cả bát canh vào bụng.
“Không phải như thế, muội muốn nói là canh này có vấn đề...”
“Có độc sao?” Nguyên Hữu rõ ràng không tin. Hắn ta lại múc thêm một bát, giống như không uống sạch sành sanh phần của Triệu Tôn thì không thôi.
Hạ Sơ Thất ngượng ngùng liếc mắt nhìn Triệu Tôn, nhỏ giọng nói: “Độc thì không có, chỉ là canh này... nấu cho phụ nữ có thai… Dùng để an thai… Để muội uống…”
“Hử?” Nguyên Hữu nghe vậy thì đương nhiên không tin, hắn ta liếc nhìn bụng nàng, nửa cười
nửa không, “Muội có thai?”
Hạ Sơ Thất hơi cúi đầu, giống như ngượng ngùng lắm. Gương mặt lạnh lùng của Triệu Tôn trở nên dịu dàng hơn nhiều, hắn đỡ nàng ngồi xuống, bày ra bộ dạng vô cùng chuyên nghiệp của người lần thứ hai được làm cha, “Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi? Mang thai như vậy thì không nên mệt nhọc, nàng phải chăm sóc cho bản thân, cứ đợi trong phủ là được rồi, không cần mang cơm đến cho ta...”
Nhìn bộ dạng trách cứ ra hình ra dáng của hắn, Hạ Sơ Thất cũng vô cùng thẹn thùng, biểu cảm kia rõ ràng không giống giả vờ mà… Sắc mặt Nguyên Hữu chợt xanh lè
Buông thìa xuống, hắn ta ôm bụng.
“Canh này... đàn ông ăn vào sẽ chết sao?”
“Không đâu.” Hạ Sơ Thất lắc đầu.
“Vậy thì sao?”
“Sẽ... mang thai.” Hạ Sơ Thất xụ mắt nhìn hắn ta, nghiêm túc nói, “Lần trước, khi muội sinh Bảo Âm thì thân thể vẫn rất yếu, giờ vất vả lắm mới có thai, đương nhiên phải dưỡng thai thật tốt rồi, nguyên liệu muội dùng cũng không phải dược liệu bình thường. Dược liệu này dưỡng thai rất hữu hiệu, nhưng cũng vô cùng bá đạo, có thể thay đổi chức năng của hệ thống sinh sản ở người, uống nhiều còn có thể dần dần trở nên nữ tính...”
“Ọe!”Nguyên Hữu xông ra ngoài.
Hạ Sơ Thất trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn ta lao ra ngoài với tốc độ gió lốc liền ngẩn người, cười ngặt nghẽo không ngừng. Đợi tới lúc nàng vất vả lắm mới có thể ngừng cười, quay đầu lại thì liền đối mặt với ánh mắt đen sắc lạnh của Triệu Thập Cửu.
Nàng vô tội mếu máo, xoa hai gò má.
“Là con gái của chàng nhất định muốn thiếp mang đồ ăn cho chàng...”
Nàng trực tiếp gán thẳng chuyện này lên người Bảo Âm.
Triệu Tôn hừ lạnh một tiếng, không hề chớp mắt mà nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Mùa đông thì lạnh, đường lại xa như vậy, nàng đúng là làm liều!”
Biết hắn thương mình, trong lòng Hạ Sơ Thất vô cùng ấm áp, nàng cười nói: “Mấy ngày nay chàng chuẩn bị cho cuộc chiến nên không về phủ, thức ăn trong đại doanh thế nào thiếp biết, chẳng có chút dầu mỡ mắm muối nào cả...”
Dứt lời, nàng giơ hai tay lạnh như băng lên “dịu dàng” vuốt ve mặt hắn, thấy còn chưa đủ ấm liền nương theo cổ luồn vào trong vạt áo nóng hầm hập của hắn, sự ấm áp ấy khiến nàng thoải mái tới mức thở phào một hơi.
“Ấm áp quá, thích thật!”
“Nói chuyện chính.”
Hạ Sơ Thất chớp mắt một cái, thấy hắn đen mặt nhìn mình, “Muốn nhờ chàng giúp một chuyện nho nhỏ thôi mà, làm gì mà nhìn thiếp chằm chằm vậy?”
“Chuyện nho nhỏ?” Triệu Tôn cầm bàn tay đang mò trong vạt áo mình của nàng ra, nắm trong lòng bàn tay mình, nghiêm mặt nói, “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Sơ Thất bĩu môi, “Vậy mà chàng cũng nhìn ra được cơ à?”
Triệu Tôn hừ lạnh, không đáp.
Liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, Hạ Sơ Thất cười híp mắt nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, thiếp muốn chàng chủ trì hôn lễ cho Tinh Lam và Trần Cảnh. Nếu có chàng đứng ra thì hai người bọn họ sẽ không bị danh không chính, ngôn không thuận khi ở bên nhau nữa...”