Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Thuốc hổ lang (1)


trước sau

Đường thủy của Đại Yến thông suốt bốn phương.

Tháng Chạp cũng không phải mùa bận rộn của ngành vận chuyển đường thủy, đi từ Trường Giang đến Tần Hoài gần như không gặp trở ngại gì, ngoài việc ngẫu nhiên dừng lại ở các bến tàu mua đồ tiếp tế thì thuyền đều đi về phía trước với tốc độ rất nhanh.

Khi cây khuynh diệp hai bên đường đổi thành tuyết tùng, khi sắc xuân đổi thành tuyết trắng, phong cảnh hai bên đường bao phủ một màu trắng, khoảng mười ngày sau, thuyền đến bến tàu2của Tây của phủ Ứng Thiên.

“Tu...”

Trong tiếng kèn, thuyền quan từ từ đi tới gần bến. Trên bến tàu đã có người tới đón tiếp từ trước, chen lấn chật như nêm, dân chúng xếp hàng chờ đợi ở hai bên. Quan viên của Hồng Lư tự đang tiến hành sắp xếp lễ đón tiếp, phía trước ngoài văn võ bá quan phụng chỉ tới thì còn có người của phủ Tấn Vương. Thuyền cách bờ càng ngày càng gần. Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn đồng thời đứng ở trên thuyền.

Triệu Tôn mặc bộ Thân Vương8Đại Yến, khoác chiếc áo choàng màu đen viền vàng. Áo choàng chập chờn theo gió giống như cờ phướn màu đen, lạnh lùng và khắc nghiệt không gì sánh kịp. Mà ánh mắt của hắn luôn nhìn đám người chen chúc trên bến tàu và cảnh phồn hoa kinh thành.

Hôm nay Hạ Sơ Thất vẫn mặc nam trang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hơn nhiều, có lẽ những ngày này được “tình yêu” làm dịu, khuôn mặt lộ vẻ trắng nộn, hai mắt kiên định cũng được nàng “hóa trang” qua, có nhiều thêm một vẻ6oai hùng thuộc về thiếu niên. Không gọi là đẹp lắm, nhưng không ai dám nói, qua mấy năm nữa, thiếu niên thon gầy này sẽ không thành một mỹ nhân tuyệt sắc. Thấy Triệu Tôn đã lâu không nói gì, Hạ Sơ Thất nghiêng đầu cười híp mắt dò xét hắn. “Tần Vương điện hạ, cảm giác về nhà thế nào?”

“Lộ tòng kim dạ bạch, Nguyệt thị cổ hương minh, thật là cảm thán.” (*) Lộ tòng kim dạ bạch, Nguyệt thự cố hương minh: Sương giăng mù trắng tối nay, Quế xưa giờ vẫn sáng3ngời bóng trăng. Trích “Đêm trăng nhớ em” của Đỗ Phủ.

Thán cái rắm! Nghe xong lời nho nhã của hắn, Hạ Sơ Thất xùy một tiếng, lại quay đầu nhìn bến tàu cách đó không xa, nói nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy, cười nhạt hỏi, “Vì sao không làm người đứng đầu thiên hạ này?” “Ý gì?”

“Chàng làm đệ nhất thiên hạ, vậy thiên hạ chính là nhà của chàng, dù chiến tranh đánh tới đâu cũng sẽ không có cảm xúc nhớ nhà.”

Lời này rất to gan, đến cả nàng cũng không tin.5Ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú vào mặt nàng, giữa hàng mày Triệu Tôn có vài phần lành lạnh.

“Bổn vương là đệ nhất thiên hạ, còn nàng thì sao?” “Ta hả?” Nàng mỉm cười với hắn, trả lời cực kỳ lưu loát, “Lão đại của đệ nhất thiên hạ.” “Hoang đường!” Triệu Tôn ho khan, khuôn mặt lạnh đi, nắm chặt lấy tay nàng, “Mặc dù bổn vương chiều nàng, những lời đại nghịch bất đạo như thế... cũng không thể nói.” “Đại nghịch bất đạo? Ha...” Hạ Sơ Thất nhướng mày, thản nhiên nói, “Chàng cho rằng chàng không tranh đoạt thì người khác có thể khoan dung được chàng sao? Gia à, ngài mới hai mươi bốn tuổi, quân công hiển hách, lại là Thân vương, công cao quá chủ. Nhìn những người trên bờ kia xem, có bao nhiêu người đang chờ xem kết cục của chàng? Từ xưa đến nay, có bao nhiêu ví dụ bày trước mặt, chàng còn không thấy rõ sao? Chuyện thế gian, phần lớn đều là hám lợi đen lòng. Còn nữa, hảo nam nhi chí khí dưới trời. Vẫn là câu nói kia, nếu chàng có ý kia thì ta nhất định sẽ theo chàng, giúp chàng quân lâm thiên hạ. Chàng nhìn trời, thần dân nhìn chàng, xem chàng dùng tài năng của mình tạo ra Thái bình thịnh thế.”

“Sau đó thì sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Sau đó à? Chàng thương ta vạn lượng hoàng kim, chuẩn cho ta về quê giải ngũ.” “Nàng bị tiền làm mờ mắt rồi ư?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ đến một câu rất phổ biến. “Như thể rất tốt, nếu chàng quân lâm thiên hạ, cho ta bốn biển là nhà.”

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Triệu Tôn đảo qua mặt nàng, thật lâu sau mới giơ tay lên, búng vào trán nàng, lúc này mới ngắm nhìn bến tàu, khiển trách.

“Cái đồ khờ này! Nàng có hiểu nhân nghĩa đạo đức không?”

Đồ thờ là từ gần đây hẳn học được trong miệng nàng, hai ngày nay rất thích nói nàng như vậy, Hạ Sơ Thất không để ý, chỉ nhếch miệng, hỏi lại hắn, “Nhân nghĩa đạo đức đáng giá bao nhiêu tiền một cân?” “Nàng muốn mua sao? Gia có nhiều lắm.”

Hai người đầu khẩu mấy câu, trên bến tàu đã vang lên tiếng sáo sừng. Triệu Tôn híp mắt, “Sở y quân, gia xách nàng về nhà.” Hạ Sơ Thất liếc mắt, lập tức cười nói, “Được, xách thôi.” Nàng không nói cho hắn biết, thứ nàng nhìn thấy, không phải là nhà.

Mà là bên ngoài sóng to gió lớn, có một đôi mắt đẫm máu đang chờ nàng đi báo thù.

Thuyền quan cập bờ trong tiếng còi. Hạ Sơ Thất đương nhiên không ngốc mà thắm thiết thân mật, cùng rời thuyền với Triệu Tôn trong lúc vạn dân để ý thế này, để chịu ăn “mắt sét” và “mắt lạnh” đến từ bốn phương tám hướng.

Nàng là một cô gái thông minh. Nên kéo căng thì sẽ kéo căng, nên giả bộ thì sẽ giả bộ, mà tình huống hiện tại là lúc nàng nên giấu gai nhọn, an phận một chút mới có thể sống được lâu dài. Lúc này có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Tôn như thế, nếu nàng là kiểu con gái kiến thức hạn hẹp, muốn người người biết
nàng là tân sủng của Triệu Tôn, thì có lẽ chưa đến sáng mai là nàng đã phải đi gặp Diêm Vương rồi. “Gia, ta có chuyện này.”

Kéo bàn tay bị hắn cầm, nàng dịu giọng nói. “Chuyện gì?”. “Bạn của ta, chính là cha con Cổ thị, bọn họ mới tới kinh sư, còn mang theo nhiều hành lý như vậy, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Ta là người lương thiện, giúp người sẽ giúp đến cùng, đưa phật đưa đến tận Tây Thiên, đúng không?”

“Nàng quen thuộc kinh sư lắm à?”

Giọng của hắn rất trầm thấp, như là đang hỏi nàng, lại không giống đang hỏi, nhưng lại khiến Hạ Sơ Thất ngẩn người. Phải nói Triệu Tôn luôn nắm được trọng điểm, không cẩn thận sẽ bị hắn kéo vào cái hổ hắn đào.

“Ta không có ý đó.” Hạ Sơ Thất cẩn thận kéo góc áo của hắn, giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn, cười híp mắt nhìn hắn, “Không phải ta đang thỉnh cầu sao, muốn ngài phái một chiếc xe ngựa, lại phái một xa phu đưa họ về. Có xe ngựa và xa phu, ta không quen cũng thành quen.” “Gia có thể phải người đưa bọn họ về, không cần nàng đi.” Hình như lời hắn nói cũng hợp tình hợp lý nhỉ? Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt uy nghiêm lạnh lùng của hắn, cố gắng tìm bậc thang để xuống, ngoài cười trong không cười, trông vô cùng vặn vẹo.

“Gia, Sở Thất mới đến, nhìn gì cũng ngạc nhiên, lại chưa từng thấy cảnh phồn hoa phố phường kinh sư. Ngài biết đấy, con người ta thích náo nhiệt, ta muốn nhân lúc này ra ngoài đi dạo, tối nay về phủ...”

Triệu Tôn nhìn nàng hết một lượt, chần chừ một lát mới trả lời.

“Được.”

Hạ Sơ Thất vui vẻ, buông hắn ra, ôm quyền lạy dài.

“Sở Thất tạ gia thương cảm”

“Nhưng mà...” Hai chữ này bình thản vang lên, Hạ Sơ Thất biết là cái tên này sẽ không bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy. Hắn luôn nắm chặt cơ hội có lợi cho mình để gây sự với nàng. Quả nhiên, hắn nói, “Gia vốn muốn đưa A Thất về phủ, hôm nay A Thất lại để gia cô đơn một mình, nên đền bù tổn thất thế nào?” Lại còn muốn đền bù tổn thất?

Mẹ nó chứ, Hạ Sơ Thất chỉ muốn cắn chết hắn.

Trái tim sôi máu, nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hơi rợn gáy. “Chàng muốn cái gì?” “Nàng có cái gì?”

“Chàng muốn gì? Ông đây có cái đó.” Hắn khẽ “A” một tiếng, ngay khi Hạ Sơ Thất cho rằng tên này sẽ nhân cơ hội vơ vét tài sản của nàng, hoặc nhân cơ hội chiếm chút lợi lộc của nàng, thì hắn lại nói, “Tối nay, đợi gia từ cung về, nàng hầu hạ gia tắm rửa.” Lần trước ở huyện Thanh Cương bị nàng đá một cước xuống sông còn chưa thấm à, giờ còn muốn nữa?

Tắm rửa cho hắn thì không có vấn đề gì.

Tắm rửa cho hắn còn có thể thấy được mỹ nam trong nước, lại còn thấy được “cậu bé” của hắn, đối với nàng mà nói cũng là quyền lợi. Hạ Sơ Thất an ủi bản thân rồi quyết định, cười tủm tỉm gật đầu, “Được, không thành vấn đề. Lát nữa ta bốc ít thuốc ở nhà cậu A Kiểu, để làm thuốc tắm toàn thân cho ngài, trừ mệt mỏi trên đường đi, ngủ một giấc ngon nghẻ thoải mái, được không?”

Triệu Tôn hài lòng vỗ đầu nàng, “Ngoan, chờ gia buổi tối hồi phủ.” Đợi đã, chờ hắn hồi phủ? Hạ Sơ Thất chợt hiểu ra, trợn trắng mắt, “Ý của chàng là, chàng vốn không về phủ Tấn Vương ngay đúng không? Hoàn toàn không tồn tại vấn đề chàng sẽ cô đơn tịch mị cho đúng không? Chàng đang đùa bỡn ta phải không?”

“Đúng.”

Triệu Tôn thưởng cho nàng một ánh mắt “nàng thật là ngu ngốc”, duỗi hai tay ý bảo nàng sửa sang lại cổ áo và xiêm y cho hắn, “Bệ hạ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho gia nhà nàng, bày trận thế lớn như vậy, dù thế nào gia cũng phải vào cung yết kiến trước, đây là hiếu đạo.” Hiếu đạo cái rắm!

Hạ Sơ Thất nhón chân, như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn sửa sang lại y quan và tay áo cho hắn, nhìn dáng vẻ quý tộc hoàng thất của hắn, nghĩ đến bản thân ốm được chuyện tốt thì cười khổ.

“Chàng nói chàng xem, trong phủ có nhiều đằng thiếp chờ hầu hạ chàng như thế, vì sao lại cố ý chơi ta thế này? Nhiều mỹ nhân như vậy, chàng đầu cần chảy nước miếng với miếng gà khô như ta chứ. Chàng nghĩ xem, chàng có phải đang phung phí của trời không, phát rồ rồi không?” “Lại ghen rồi hả?”

“Ai ghen?” Hạ Sơ Thất mất hưng bĩu môi.

Triệu Tôn lạnh lùng liếc nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Trịnh Nhị Bảo xa xa đang nháy mắt với hắn. Dù biết người đón hắn đã sốt ruột, nhưng hắn lại không hề nôn nóng, mà đưa tay qua ôm nàng. “Đợi về rồi gia mang đồ tốt về cho nàng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện