*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Tôn đột nhiên ôm eo Hạ Sơ Thất, đôi mắt sâu không thấy đáy kia không nhìn nàng ta, mà lại 1 nhìn về phía Trịnh Nhị Bảo: “Đưa nàng ta xuống. Đến khi quay về Thanh Cương thì sắp xếp hầu hạ Sở Thất.”
“Gia...” Trịnh Nhị Bảo sững sờ, nhưng nhìn sắc mặt Triệu Tôn cũng không hỏi thêm, chỉ cúi đầu xuống, lanh lảnh đáp “dạ”.
Mấy chữ “hầu hạ Sở Thất” cũng nặng nề quá rồi.
Thân phận Sở Thất cũng chỉ là nô bộc, nhưng bây giờ chủ tử lại bảo người khác theo hầu hạ nàng? Ý tứ đó không ngoài hai chuyện. Một là thân phận nô bộc của Oanh Ca còn thấp kém hơn cả nô bộc là Sở Thất, hai là nô tài Sở Thất kia rất được Vương gia sủng ái, không nỡ để nàng phải chịu khổ sở.
Trịnh Nhị Bảo ngửa mặt lên trời cảm thán, có cảm giác lo lắng bị thất sủng.
Sau khi về phủ Tấn Vương, lại thêm một thân phận của chủ tử nữa.
Chuyện này quá vô lý. Đừng nói Trịnh Nhị Bảo, ngay chính Hạ Sơ Thất cũng hơi choáng váng.
Nàng nhìn về phía Triệu Tôn, muốn thăm dò ra chút gì đó từ nét mặt hắn.
Không may Triệu Tôn cũng đang nhìn nàng: “Lúc nãy chẳng phải kêu đói sao? Bây giờ lại không gấp nữa à?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng có nét cười như có như không. Nói hắn đang cười, nhìn kĩ lại thấy không giống. Nếu không phải đang cười thì có lẽ nên nói là đang đùa cợt thì hợp hơn.
Hạ Sơ Thất dời mắt đi, hếch cằm: “Ông đây đói bụng, đi thôi.”
Một đoàn người từ từ đi vào lầu Cát Tường Như Ý, dân chúng dưới lầu tranh luận ầm ĩ. Trước đó đã nghe nói Tần Vương gia vì một nô bộc trong phủ mà không ngại gây chiến với Đại đô đốc Cẩm Y Vệ ở cửa thành, giết một đống người, có người vẫn cho rằng đó chỉ là lời đồn. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tấn Vương điện hạ cưng chiều nô bộc kia như vậy, lại khiến người ta hoài nghi tính chân thực của chuyện kia.
Tấn Vương điện hạ anh minh thần võ, dũng chiến Mạc Bắc Nam Cương, ấy thế mà lại thích đàn ông. Không chỉ yêu thích đàn ông, mà còn là thích loại trai trẻ tuổi hết sức bình thường, điều này khiến nhiều người khó chấp nhận. Có điều ở thời đại này, những quan lại quyền quý có tiền đều thích nuôi một vài tiếu quan thanh tú, xem như phong cách trăng hoa thời thượng, cũng không coi là chuyện gì lớn. Vậy nên tuy có người tiếc hận, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến uy phong của Tấn Vương điện hạ.
Từ khi vào lầu Cát Tương Như Ý ăn cơm, đến khi quay lại xe ngựa thì hết khoảng một canh giờ.
Điều Hạ Sơ Thất nghe được nhiều nhất vẫn là chuyện liên quan đến bia đá cổ ngàn năm kia, còn cả cảnh báo thiên tai vỡ đê, và lời thiền giải của cao tăng núi Trương Nhân.
Trên đời này thứ gì truyền đi nhanh nhất? Ngoại trừ bệnh tật ôn dịch thì chính là lời đồn nhảm rồi.
Bị những chuyện kia ảnh hưởng, trước mắt để đảm bảo bình an, dân chúng nước Thục thậm chí còn bỏ tiền sửa chữa từ đường cho Tấn Vương gia, lập bia viết sách, ngoại trừ muốn lưu truyền công đức của điện hạ đến nghìn thu ra, thì còn hi vọng có thể giữ được một chốn bình an.
Hạ Sơ Thất cảm thấy, Triệu Tôn đã hoàn toàn biến thành thần thoại rồi.
Như vậy, mục đích “bờ lan” trước kia của nàng coi như đã đạt được, hơn nữa còn là hoàn thành vượt mức.
Lên xe ngựa lần nữa, sau khi
Hạ Sơ Thất đã ăn uống no say liền cẩn thận quan sát Triệu Tôn từ trên xuống dưới. Nghĩ đến tốc độ truyền tin của dư luận hiện nay, nàng cảm thấy có thể tiến hành bước cuối cùng của “bờ lan” rồi.
Nàng nhíu mày nhắc nhở: “Gia, kế hoạch nên kết thúc rồi.”
Triệu Tôn không ngẩng đầu, không biết đang nghĩ gì, chỉ “Ừm” một tiếng.
Hạ Sơ Thất khẽ giơ tay phải lên làm động tác chặt đầu, lạnh giọng nói: “Nhất định phải diệt Phạm Tòng Lương trước Đông Phương Thanh Huyền. Bằng không, với năng lực trinh sát của Cẩm Y Vệ, chắc chắn sẽ phát hiện việc này bắt nguồn từ đầu. Tên Phạm Tòng Lương nếu như rơi vào tay Đông Phương ẻo lả kia thì chẳng cần ra công đường, ngay cả vợ trẻ trong nhà mặc quần lót màu gì cũng khai ra ấy chứ.”
Triệu Tôn nhíu mày, nhìn về phía nàng.
Hắn nhìn rất lâu, vẻ mặt khó đoán, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Sơ Thất không biết, lúc chuyên tâm nói về “bờ lan”, gương mặt nàng không hề có dáng vẻ cười đùa cợt nhả như trước, mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc, giống như có một vầng hào quang tỏa sáng. Đây không phải vẻ xinh đẹp hay quyến rũ bình thường của phái nữ, mà là một một cảm giác “năng nổ” khác biệt với bất kỳ cô gái nào khác ở thời đại này.
“Ngươi từng giết người?” Hắn hỏi với giọng thản nhiên.
Hạ Sơ Thất nghĩ ngợi, cười nói: “Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi sẽ là người đầu tiên” Lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, Triệu Tốn nhắm hai mắt lại.
“Gia tự có tính toán.”
Một lát sau, đoàn người ngựa rời khỏi Sùng Ninh, hướng đến huyện Thanh Cương.
Bụng Hạ Sơ Thất ngày càng không thoải mái, ngồi trên xe ngựa lắc lư, rất nhanh chóng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Ngồi trên đệm mềm, nàng nhắm hai mắt lại, đang định ngủ một giấc thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng rút đao, lại có mấy người nhỏ giọng nói gì đó. Trịnh Nhị Bảo đè thấp giọng, kêu lên từ bên ngoài rèm.
“Gia.”
“Nói!” Giọng Triệu Tôn rất nhẹ. “Xe ngựa của Đại đô đốc đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.” “Chuẩn.” Một chữ lạnh lùng vang lên, rèm xe được vén lên. Tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa “lộc cộc” ngày một gần. Tiếp đó, một cỗ xe ngựa màu đen giương cờ Cẩm Y Vệ đi đến gần.
“Hí!” Xe ngựa dừng lại.
Rèm vén lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn của Đông Phương Thanh Huyền.
“Điện hạ, quả là không khéo, chúng ta lại gặp nhau.”
Triệu Tôn thản nhiên nhìn hắn ta: “Đông Phương đại nhân chẳng phải đang đi về phủ Cẩm Thành thăm Ninh Vương sao? Sao lại ở đây? Chẳng lẽ Thanh Cương xảy ra đại án gì, làm phiền người đại giá quang lâm?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ: “Đúng là lúc đầu định đi, nhưng nay không cần nữa.”