Đẩy tay Lý Mạc ra, Hạ Sơ Thất đứng thẳng, quan sát Tại thị từ trên xuống dưới.
“Như phu nhân tìm Sở mỗ có việc gì?” Ta thị vuốt vuốt tóc, biểu hiện hơi mất tự nhiên.
“Thiếp đưa bạc tới cho Sở y quan, hôm nay may nhờ đại ân cứu mạng của ngươi.”
Hạ Sở Thất vốn cảm thấy chẳng qua là vì mình mà thôi, cầm một trăm2lượng bạc của người ta có phần áy náy. Nhưng đi ngoài cả ngày, sự thông cảm của nàng cũng vào trong hầm cầu hết rồi. Một bụng buồn phiền cần món bạc này lấp đầy, nàng đương nhiên sẽ không khách sáo với Tạ thị, liền bước tới đưa tay ra. “Đa tạ Như phu nhân. Vậy Sở mỗ không khách sáo nữa.” Một trăm lượng bạc không8ít nên cầm trên tay hơi nặng. Tiếp đó, nàng nhét vào tay Lý Mạc, rồi không gì thêm mà quay người muốn vào phòng. Hạ Sơ Thất không muốn có quan hệ với với những vị Như phu nhân của Triệu Tôn này. Mỗi lần gặp họ, nàng đều hận không thể đào hổ bỏ chạy, không nhìn thấy nữa mới tốt. “Sở y quan, thiếp tên Thanh6Chỉ Là Thanh Chỉ trong Thử tâm lý khả hoãn, thanh chỉ tại nguyên tương”
(*) Tạm dịch: Lòng này có thể an lành khi gặp được mỹ nhân ở Nguyên Tương. Thanh Chỉ? Ai quan tâm nàng ta tên gì...
Hạ Sơ Thất căng da đầu, ngoài nhìn nàng ta một cái, nở nụ cười cứng ngắc. “Khuê danh của Như phu nhân, Sở mỗ không tiện gọi.” Tạ Thanh3Chỉ vẫn cúi đầu nhìn dưới đất, ngần ngừ một thoáng mới ngẩng đầu lên. “Sở y quan, thiếp có thể vào phòng uống chén trà không?”
Hạ Sơ Thất thẩm thở dài, trong lòng rất mất kiên nhẫn, song giọng điệu và thái độ vẫn xem như thân thiện. Nàng liếc Tạ thị, rồi từ chối một cách “chân thành”: “Nội phủ của Sở Thất hết sức đơn sơ,5cũng không có trà, chỉ e tiếp đãi Như phu nhân không tốt. Hơn nữa, giờ trời cũng đã muộn, nếu ta mời phu nhân vào nhà, sợ rằng sẽ khiến người ta đàm tiếu.”
Tạ thị sững sờ, có vẻ xấu hổ, “Vậy thiếp không tiện quấy rầy nữa.” Thư phòng trong viện Thừa Đức, ánh nến sáng trưng.
Trên bàn trà bằng gỗ đàn hương, ngoài một đống công văn ra thì còn bày thêm mấy món ăn được chế biến khéo léo. Triệu Tôn ngồi trên chiếc ghế dựa chạm trổ sau bàn, nửa gương mặt bị giấu trong bóng tối, dưới ánh nến khi mờ khi tỏ. Trước mặt hắn là Nguyễn Hữu mang theo vẻ tươi cười và Trần Đại Ngưu ngồi đàng hoàng ngay ngắn.
“Không phải nói ngày mai mới đến sao?” Triệu Tôn nhàn nhạt hỏi. “Chẳng phải sợ thúc chờ sốt ruột à?” Nguyễn Hữu áp giải Phạm Tòng Lương về kinh thành, cơm còn chưa ăn đã bị Trần Đại Ngưu lôi qua đây bẩm báo tình hình. Lúc này, hắn ta đã đói tới mức ngực dán vào lưng, ăn uống chẳng cần để ý đến hình tượng. Hắn ta nhướng đôi mày anh tuấn, nhếch khóe môi trêu chọc: “Tất nhiên, còn có một nguyên nhân. Ta đây vẫn nhung nhớ biểu muội nhỏ bé nhà mình. Hôm đó từ biệt bên bờ sông Thanh Cương, đã lâu không gặp...” “Cút!” Triệu Tôn lạnh lùng lườm Nguyên Hữu. Nguyên Hữu cười đểu một tiếng: “Thiên Lộc à, thúc càng ngày càng hẹp hòi đấy. Nhớ năm đó bệ hạ thưởng nữ nhân cho thúc, thúc đều cho ta mấy cô mà. Nay biểu muội của ta thì không được hả?”
“Có ăn nữa không?”
Sắc mặt Triệu Tôn càng khó coi, Nguyễn Hữu cong khóe môi, húng hắng ho: “Đùa tí thôi, đừng cho là thật! Được rồi, cháu nói thực, tiểu gia cháu đây ăn chay suốt chặng đường hành quân này, ăn đến đắng cả miệng, nhưng cứ nghĩ về chốn gió trăng Tần Hoài kia, lại nhớ hai tiểu tiếp mới đón vào trong phủ, thể là như có thần tiên trợ giúp, tự nhiên liền đi nhanh hơn.”
Dáng vẻ vương tôn công tử phong lưu đó của Nguyễn Hữu lại nhận thêm một ánh mắt lạnh lùng nữa của Triệu Tôn.
“Nói chuyện chính!” Vừa nói chuyện chính, Nguyễn Hữu cất ngay vẻ mặt cười cợt. Hắn ta và cơm, uống hợp canh, lúc này trên mặt mới có thêm vài phần nghiêm túc, “Phạm Tòng Lương đã được cháu áp giải đến đại lao của Hình bộ. Nhưng tình hình ở kinh sư còn chưa rõ ràng, bệ hạ chuẩn bị xử trí thế nào?” Trần Đại Ngưu thoáng nhìn Triệu Tôn rồi xen lời. “E là phải để Tam pháp tư hội thẩm nhỉ?” “Không.” Triệu Tôn hờ hững quét mắt nhìn hai người bọn họ, nhấp môi dưới, nói với giọng điệu sâu xa: “ Cẩm Y Vệ đã muốn thẩm tra thì để họ thẩm tra đi!” Dứt lời, hắn lại nhìn Nguyên Hữu: “Chuyện dặn dò lúc sắp đi, ngươi đã sắp xếp xong chưa?”
Đũa Nguyên tiểu công gia gảy gảy đồ ăn trong đĩa, gõ gõ vào bên viền: “Yên tâm, ổn thỏa hết rồi. Để cho an toàn, cháu còn đặc biệt thăm hỏi Phạm Tòng Lương nữa. Thậm chí mấy chiếu hèn của biểu muội thì cháu cũng đều đem ra dùng cả.”
Triệu Tôn nhíu mày không hiểu, liếc Nguyễn Hữu: “Chiều hèn gì?”
Nguyễn Hữu nhướng mày, cười rất buồn nôn: “Cháu bảo ông ta rằng cháu đã hạ tân lang phấn" mà biểu muội duy nhất nhà cháu điều chế cho tất cả đàn ông con trai nhà ông ta. Thuốc đó có thể làm cho cơ thể khỏe mạnh, khiến con người ta đêm đêm đều không nhịn nổi muốn làm tân lang. Nhược điểm duy nhất chính là khi muốn làm tân lang thì lại không thể lên" được...”
Triệu Tôn lặng lẽ liếc Nguyễn Hữu, khẽ mắng: “Càn quấy!”
Nguyễn Hữu cười ha ha, cắn đũa cười gian.
“Nhưng cái chiều hèn này dùng tốt thật! Phạm Tòng Lương sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Đương nhiên ông ta có lên được hay không cũng chẳng sao hết. Nhưng nếu con cháu ông ta không lên được thì chính là tuyệt tự rồi. Con người luôn có điểm yếu. Kẻ tội ác tày trời đi nữa cũng có nỗi lo. Cứ như vậy, Phạm Tòng Lương còn không ngoan ngoãn sao?” Triệu Tôn thoáng nhìn Nguyên Hữu, không nói gì thêm, tầm mắt lại quay sang Trần Đại Ngưu đầu óc mù mờ.
“Đại Ngưu, hôm nay lên triều, lá gan ngươi không nhỏ, dám từ chối kết hôn?”
“Thuộc hạ... Điện hạ, không phải thuộc hạ to gan mà là thuộc hạ không dám.” Khuôn mặt đen đúa chất phác của Trần Đại Ngưu nở nụ cười: “Không phải thuộc hạ không thích cái nàng Thanh, Thanh gì ấy nhỉ?”
Triệu Tôn chẳng biết làm thế nào, thở dài đáp: “Quận chúa Thanh Hoa.”
Trần Đại Ngưu gật đầu thật mạnh: “À, phải, chính là quận chúa
Thanh Hoa. Không phải thuộc hạ không thích nàng mà là trong nhà thực sự đã có một mối hôn ước từ nhỏ. Cô nương ấy ở thôn bên cạnh, những năm nay thuộc hạ ở bên ngoài hành quân đánh trận, nàng ấy vẫn một mực chờ thuộc hạ mà không gả đi. Điện hạ, giờ thuộc hạ theo ngài lập nên tí công lao, dính ánh hào quang của ngài, được bệ hạ phong làm Định An Hầu, thưởng cho nhà cửa tiền bạc, nhưng cũng không thể vểnh đuôi lên trời, làm ra cái loại chuyện sinh con không có mắt, không có hậu môn, ghét bỏ người khác được, đúng không?”
Nhìn thuộc hạ không biết nói lời vòng vo này, Triệu Tôn im lặng.
Song, Nguyễn Hữu vừa về kinh nghe thấy vậy liền cười lớn, suýt phun cả cơm.
“Đại Ngưu, diễm phúc dày nhỉ? Huynh từ chối rồi? Bệ hạ không nổi giận hả?” Trần Đại Ngưu cúi đầu, khuôn mặt đen đúa đỏ ửng: “Một lời khó nói hết.”
Lần này chiến thắng trở về, ngoài tiến hành phong thưởng cho tướng lĩnh của Kim Vệ quân thì lão Hoàng đế này cũng hệt Hoàng để khác, chỉ thích làm mai mối cho đám quần thần của mình. Cũng không biết đêm qua lão Hoàng đế ở chỗ vị nương nương nào được thổi gió bên gối, mà hôm nay lúc lên triều đã ở trước mặt mọi người bảo muốn gả quận chúa Thanh Hoa cho Trần Đại Ngưu.
Quận chúa Thanh Hoa kia tên là Triệu Như Na, là con gái thứ ba dòng chính của Thái tử gia Triệu Chá, năm nay chưa đầy mười sáu tuổi. Không nói tới dáng dấp như hoa như ngọc, mà ở kinh sư, nàng ta còn là tài nữ nổi tiếng, tinh thông cầm kỳ thi họa, giỏi thêu thùa may vá, rất được lão Hoàng để yêu thương.
Về lý, một cô gái như vậy gả cho Trần Đại Ngưu một chữ không biết, còn là Hoàng đế đích thân bạn hôn, khi thành thân xong thì lên thẳng mây xanh, trở thành hoàng thân quốc thích. Đó quả là một chuyện tốt như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nhưng không ai ngờ, Trần Đại Ngưu không linh hoạt khéo léo kia không biết để sau chuyện này hãy tìm lão Hoàng để nói rõ sự tình, mà y lại dập đầu quỳ gối từ chối ngay tại chỗ, bảo rằng không muốn làm ra chuyện chế nghèo ham giàu, khiến lão Hoàng để không xuống nước được. Nếu chẳng phải Triệu Tôn ở bên nói đỡ thì với cái tính sĩ diện của lão Hoàng đế kia, một khi mà nổi giận, vậy Trần Đại Ngưu này chắc chắn sẽ tiêu đời.
“Thiên Lộc à, chuyện này... ha ha...” Nguyễn Hữu chỉ nói một câu lấp lửng rồi không nói tiếp nữa, chỉ vỗ vai Trần Đại Ngưu, cười trêu: “Có điều, Đại Ngưu huynh à, phúc phận tốt thế, bao nhiêu người cầu còn không được, nếu huynh kiên quyết bỏ qua, về sau đừng hối hận nhé.”
“Không hối hận, ta không hợp với kiểu quận chúa tao nhã, cũng không có suy nghĩ trèo cao, chỉ muốn đợi khi không đánh trận nữa thì làm vài mẫu ruộng, nuôi mấy đứa con, cùng vợ ta hiểu kính người già, sống bình yên qua ngày thôi.”
Trần Đại Ngưu nói rất thành thực, nhưng Nguyên Hữu lại ôm bụng cười. “Đại Ngưu huynh, huynh được đấy, có ngốc không thế? Ha ha!” Không biết có hiểu được ý nghĩa trong tiếng cười của Nguyên tiểu công gia không, Trần Đại Ngưu cũng cười hì hì theo, dường như cũng rất vui vẻ. Chỉ có Triệu Tôn nhìn y hồi lâu, ánh mắt thêm thâm trầm, cau mày nói. “Đại Ngưu, người từ chối được ban hôn là bởi vì lo lắng cho bổn vương?”
Trần Đại Ngưu thoáng sửng sốt, rồi lập tức lắc đầu: “Điện hạ, tuy thuộc hạ ngu dốt, nhưng cũng biết được một số chuyện. Lần khải hoàn về kinh này, bệ hạ phong thưởng nên mới có chút thành tựu. Nhưng chuyện từ chối thật sự không phải vì điều gì khác, thực sự là ta... thuộc hạ là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không hổ thẹn với trời đất, sao có thể làm ra loại chuyện để hẹn ấy? À, từ khi cởi truồng đã đính ước rồi, nay có tí tiền đồ liền chế cô vợ nhỏ ở nhà sao? Thể thì chẳng bằng bảo thuộc hạ đập đầu chết đi còn hơn.”
Có thể nói ra câu này, chứng tỏ Trần Đại Ngưu nhìn thì rất thành thực, nhưng thực sự không ngốc.
Đương nhiên, một kẻ ngốc thực sự cũng không có khả năng đánh trận mười mấy năm vẫn còn sống tốt, còn có thể thuận buồm xuôi gió, lăn lộn một đường đến chức Tả tướng quân của Kim vệ quân, làm Định An Hầu có thể cha truyền con nối. Phải biết, Đại Yến lấy tả làm trọng. Trong quân đội, chức vụ của Trần Đại Ngưu còn cao hơn Nguyễn Hữu một bậc, sao có thể là người đơn giản được chứ?
Bọn họ đều nhìn rõ nguyên nhân mà lão Hoàng đế ban hôn.
Một là lão Hoàng đế muốn thông qua liên hôn để lung lạc Trần Đại Ngưu, một vị hổ tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Hai là cũng bởi ông ta một lòng muốn giúp đỡ cháu trai trưởng là Triệu Miền Trạch bồi dưỡng vây cánh, vì quận chúa Triệu Thanh Hoa là em gái ruột cùng mẹ của Triệu Miền Trạch. Ba là biến tướng làm giảm bớt thể lực của Triệu Tôn, mất đi một đại tướng tâm phúc, đó khác nào mất đi một trợ thủ đắc lực.
Mọi người đều biết rõ trong lòng nhưng không ai vạch trần. Chuyện trò thêm một lúc, Nguyên tiểu công gia buồng đũa xuống, có vẻ đã ăn no, còn ợ một cái. “Mai gặp bệ hạ, có khi nào bệ hạ cũng ban cho cháu một mối hôn sự không nhỉ?” Triệu Tôn hờ hững đáp: “Có thể.”