Một lúc lâu sau, khi hô hấp đã ổn định lại, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười khẽ.
“Này, hình như bên trái chàng có đống phân lừa...” Đúng là phá hỏng bầu không khí!
Cơ thể Triệu Tôn cứng đờ, bàn tay vốn nắm vạt áo của Hạ Sơ2Thất từ từ thò vào trong.
“Đây là gì?”
Trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, nghĩ đến cái thứ đồ chơi kia thì khuôn mặt đỏ lên, muốn cười nhưng không thể không nhịn xuống, nghiêm mặt giải thích: “A... Một củ cà rốt mà thôi. Để đùa8người thôi, nếu không... chàng tưởng là gì? Ta có thể mọc ra cái đó à?”
Hắn dùng tay lại, hình như có chút không chịu nổi.
Hạ Sơ Thất cười, “Một người đàn ông như ta, khi ra ngoài sao có thể không mang theo cà rốt?”
Triệu Tôn ho6khan, hình như sắp sụp đổ rồi.
Hạ Sơ Thất lửa cháy đổ thêm dầu, “Yên tâm đi, thứ đồ chơi này dễ sử dụng lắm. Ta còn đặc biệt dùng dao khắc giống hệt như mẫu, tuyệt đối có thể thay đồ thật.”
Hắn siết mạnh tay hơn, đoán3chừng muốn bóp chết nàng. “Ha ha...” Hạ Sơ Thất cười khan, không nghe hắn nói gì, nàng cũng im lặng một lát mới nhìn hắn nở nụ cười rực rỡ. Có điều, đang ở trong bóng tối, nàng đoán hắn nhìn không thấy, “Triệu Thập Cửu, chàng5muốn đi phủ Bắc Bình thì cứ đi thôi. Đó không phải là chuyện tốt à? Có gì mà nghiêm mặt?” Hắn đột nhiên “Ừ” một tiếng, trọng tâm câu chuyện xoay chuyển cực nhanh. “Nếu nàng không đi phủ Bắc Bình thì sao có bạc trả lại cho gia?”
“... Thất đức!”
Nàng quan tâm hắn, còn hắn thì nhớ thương bạc của nàng. Hạ Sơ Thất hung hăng lườm hắn một cái. Chuồng lửa trong đêm phảng phất mùi phân lừa, Hạ Sơ Thất đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không dính dáng gì đến cảnh vật lúc này. Tên trước mặt nàng rõ ràng là một người đáng hận vô cùng, còn đáng ghét hơn nàng ba phần.
“Hình như ta không còn nợ chàng nữa. Không phải lần trước đã trả xong rồi sao? Muốn chối à?”
“Vẫn còn thiếu. Từ hôm nay trở đi.” Triệu Tôn nhìn chằm chằm Hạ Sơ Thất, bình tĩnh nói.
“Có ý gì?” Hạ Sơ Thất xoắn xuýt, bực bội muốn hộc máu.
“Đừng lo, dù nàng không có bạc trả thì gia cũng sẽ không lấy mạng của nàng, nàng lấy thân gán nợ là được.” Triệu Tôn nhấn mạnh mấy chữ “lấy thân gán nợ”, thể hiện tính chân thật và khả thi của chuyện này. Hạ Sơ Thất sặc, ho khan mấy tiếng. Người không biết xấu hổ mới có thể vô địch thiên hạ. Nàng không thể không cảm thán một câu, “Gia, trên trái đất này không còn ai là đối thủ của chàng nữa rồi!” Đêm đó khi đi bộ về đến phủ thì trời đã khuya lắm rồi.
Hạ Sơ Thất nằm trên giường, có chút không thể tha thứ cho mình.
Vì sao trước đây có nhiều cơ hội như vậy mà nàng không yêu đương vài lần để tích lũy chút kinh nghiệm chứ? Nếu nàng có kinh nghiệm yêu đương thì có thể ứng phó với Triệu Tổn rồi. Nàng sẽ không giống như bây giờ, trong đầu mê man như đồ chì, tùy hắn nằm mũi dẫn đi.
Đêm khuya, nàng gặp một cơn ác mộng. Trong mộng, nàng thấy mình biến thành một con trâu nước lớn đang cày đất trên đồng ruộng, mũi trâu bị buộc một sợi dây. Nàng giẫm trên đất nhão, cả người nặng nề bước đi, nhưng đi mãi mà không đến đích. Xung quanh yên tĩnh, người kéo sợi dây có một đôi mắt sâu không thấy đáy và giọng nói vô cùng ác liệt. “Không phải nàng muốn một cuộc sống đơn giản bình thường sao?” “Ừm bò ò... Ùm bò ó...” Nàng nói không ra lời. “Đây chính là ẩn dật hậu thế, nữ cày nam dệt.” “Ừm bò ò!” Nàng muốn đi chết.
“Triệu Tôn, bà đây muốn đồng quy vu tận với chàng!”
Nàng hét lên, đột nhiên cảm thấy trên mặt bị người ta nhéo một cái.
“Hét cái gì vậy?”
Giọng nói không chút cảm tình của Lý Mạc kéo Hạ Sơ Thất ra khỏi mộng.
Nàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt nghi ngờ của Lý Mạc, khó chịu ngáp một cái. “Làm cái gì vậy? Sáng sớm nhéo mặt người ta.” “Đã qua buổi trưa luôn rồi, đổ lười!” Lý Mạc liếc nàng, rồi cúi người xuống nhỏ giọng nói: “Hàng của ngươi tới.”
Hạ Sơ Thất thầm giật mình, cơn buồn ngủ chạy mất. Từ “hàng” là từ cách gọi riêng của nàng và Lý Mạc.
Bởi vì không tiện nhắc đến tên những người đó. “Hai hàng đều tới à?” Hạ Sơ Thất hỏi. Lý Mạc gật đầu, dìu nàng đứng lên, mặc quần áo, vệ sinh và trang điểm.
Trong khách đường tiền viện, Nguyệt Dục đã pha xong nước trà. “Trưởng Tôn điện hạ và phu nhân đợi một lát, Sở y quan sẽ ra ngay.” Vẻ mặt Triệu Miên Trạch vẫn ấm áp hiền hậu, lịch sự có lễ, “Làm phiền rồi.”
Khuôn mặt Nguyệt Dục thản nhiên, vóc dáng thướt tha, đứng ở một bên nở nụ cười, “Trường Tồn điện hạ khách khí rồi, nô tỳ là hạ nhân, đây là chuyện nên làm thôi.” Triệu Miền Trạch mỉm cười nhìn về phía nàng ta, trong mắt có ánh sáng nhạt lóe lên.
“Ngươi vốn không cần làm hạ nhân, tội gì chứ?” “Trường Tồn điện hạ.” Nguyệt Dục mỉm cười, “Nô tỳ cam nguyện, trách không được ai. Không bẩn không sạch, không giảm không tăng, không sống không chết. Lòng nô tỳ đã yên rồi, cũng không mong muốn gì cả. Tâm tự tại, đương nhiên sẽ thông suốt. Không nhất định phải đạt được, dù chỉ yên lặng chờ, cũng là phúc trời ban cho nô tỳ.” Giọng nàng ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như nỉ non. Thật giống như đang an ủi mình. Triệu Miên Trạch cười khẽ, “Đừng quên, bản tính của con người chỉ biết lợi cho mình, đã hãm vào thì sao có thể tự tại? Chỉ sơ ý một chút thôi thì sẽ giống như thú vật, tranh đoạt chém giết mà không tự biết.” Ánh mắt
Nguyệt Dục hơi tối lại, nhưng vẫn giữ ý cười.
“Nô tỳ ngu dốt, nghe không hiểu lời vàng ngọc của Trường Tồn điện hạ.”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên ngộ ra mà thôi.” Triệu Miên Trạch không nhìn Nguyệt Dục nữa, thản nhiên thổi trà, hợp một ngụm nhỏ, đáy mắt thong dong, không có chút nông nổi, khiến nàng ta hơi ngẩn người.
“Trưởng Tổn điện hạ...” Nguyệt Dục há miệng, vừa định nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng ta cười nói: “Sở y quan tới, nô tỳ dẫn người lui trước.” Gặp thoáng qua Hạ Sơ Thất ở cửa, Nguyệt Dục liếc nàng, khóe mắt như có như không mà đảo qua Triệu Miên Trạch. Nàng ta cười nhạt, làm lễ rồi dẫn nha đầu lui ra khỏi phòng khách.
Hạ Sơ Thất thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt lại vẫn cung kính. “Xin chào Trưởng Tôn điện hạ và trắc phu nhân” Triệu Miên Trạch lạnh nhạt nhìn Hạ Sơ Thất, gật đầu một cái, cưới hỏi Hạ Vấn Thu: “Thu nhi, để sở y quan bắt mạch cho nàng nhé?” Hạ Vấn Thu nhìn hắn bằng ánh mắt chứa tình ý, cười đáp: “Vâng.”
Hạ Sơ Thất rũ mắt xuống, không có hứng thú xem bọn họ liếc mắt đưa tình. Nàng dời cái ghế nhỏ ngồi cạnh Hạ Vấn Thu, xoắn ống tay áo của nàng ta lên, lấy một cái khăn lụa trắng trong hòm thuốc ra định phủ lên cổ tay nàng ta.
Ngón tay còn chưa đặt lên, ánh mắt nàng đã dừng trên cổ tay nàng ta.
Bàn tay trước mắt rất đẹp, sạch sẽ, mềm mại, trắng nõn, móng tay trên đầu ngón tay dài khoảng hai tấc, cắt sửa ra hình ra dạng, nhuộm màu đỏ của hoa hồng, không hề kém hơn móng tay do người làm móng tay chuyên nghiệp của người hiện đại làm, chỉ tiếc...
“Sở y quan, sao lại ngây người như thế?” Hạ Vấn Thu cười hỏi. “Không có gì.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, phủ khăn lụa lên cổ tay nàng ta, đầu ngón tay chạm vào mạch đập, từ tốn khách sáo nói: “Trưởng Tôn điện hạ và trắc phu nhân là quý nhân, vốn không cần tự mình tới đây, chỉ cần cho người báo một tiếng, tại hạ sẽ tới tận phủ.”
Hạ Vấn Thu cười dịu dàng nhìn về phía Triệu Miên Trạch, “Miện Trạch nói lâu rồi không đến phủ của Thập Cửu thúc nên thuận tiện tới thăm. Tiếc rằng Thập Cửu thúc còn chưa hồi phủ, không biết hôm nay có thể gặp không.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, buông tay Hạ Vấn Thu ra, “Không phải bọn họ gặp nhau mỗi ngày trên triều à?” Hạ Vấn Thu sững sờ, Triệu Miền Trạch ho nhẹ kéo đề tài lại, thay nàng ta giải vây: “Sở y quan, tình huống của Thu Nhi như thế nào?”
“Mạch của trắc phu nhân nặng nề yếu ớt, huyết khí hao tổn...” Hạ Sơ Thất nhíu mày, cực kì nghiêm chỉnh nói: “Mầm họa do mấy lần hỏng thai vẫn chưa hết, e rằng phải điều dưỡng một thời gian mới có thể thụ thai, Trưởng Tốn điện hạ, tại hạ đề nghị trong thời gian phu nhân dưỡng bệnh, Trưởng Tôn điện hạ hãy khắc chế không làm chuyện chăn gối, để tránh hợp tử, thai tượng không ổn, hỏng thai lần nữa, dẫn tới cả đời không thể mang thai.”
Ở thời kì không có áo mưa, muốn tránh thai chỉ có thể không làm chuyện chăn gối.
Hạ Sơ Thất nói vô cùng chuyên nghiệp, cũng rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho Triệu Miên Trạch sửng sốt và Hạ Vấn Thu đỏ mặt. Huống chi, bọn họ chưa từng nghe từ “hợp tử”. Triệu Miên Trạch vội ho một tiếng, gật đầu, ánh mắt hơi sâu thẳm. “Sở y quan, có thể ghi đơn thuốc không?” Hạ Sơ Thất cười đứng dậy.
Vừa mới nhóm người lên, nàng lại ngồi xuống, hình như là đột nhiên nghĩ đến cái cái gì đó nên hỏi Hạ Vấn Thu: “Trắc phu nhân dung nhan tuyệt thế, rực rỡ lộng lẫy như trăng rằm... thì tại sao trên cổ tay lại có một vết sẹo lớn như vậy?”
Hạ Sơ Thất hỏi một cách tùy ý, nhưng hai người nam nữ đối diện lại ngây ngẩn cả người.
Hạ Vấn Thu hơi cúi đầu, vẻ mặt như bị táo bón, giống như nghĩ đến chuyện cũ đau khổ gì đó. Bộ dạng của nàng ta thành công làm Triệu Miên Trạch cảm thấy đau lòng. Hắn nghiêng người qua vuốt nhẹ lưng nàng ta, dịu dàng an ủi. Hạ Sơ Thất rất muốn cười, lại không thể không cùng khuôn mặt nhịn cười.
Tại hạ chỉ tùy tiện hỏi, nếu không tiện...” “Không có gì không tiện cả.” Triệu Miên Trạch cắt ngang lời Hạ Sơ Thất, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Năm xưa ta còn trẻ bướng bỉnh, chưa từng có lúc an phận. Có một lần, Phụ vương và các Hoàng thúc dẫn ta cùng Hoàng gia gia đi săn bắn. Đêm đó, ta lén chạy ra ngoài, không cẩn thận lọt vào một cái bẫy của thợ săn... Thu Nhi vì cứu ta nên suýt chút nữa mất mạng, cổ tay cũng bị thương.”
Năm xưa? Săn bắn? Bẫy...
Lỗ tại Hạ Sơ Thất “đùng” một tiếng. Giống như bị sét đánh, vài hình ảnh vỡ vụn hiện lên.