“Mẹ ơi, huhu, sao mẹ lại đi vội vàng như thế, bỏ một mình con gái lẻ loi hưu quạnh trên đời, bị người ta bắt nạt! Ba tuổi mất cha, bảy tuổi mất anh trai, bây giờ cả mẹ cũng không cần
con nữa... Huhu, chẳng thà, chẳng thà con cũng chết đi cho xong...” Kể lể xong “thân thế” khiến người khác cảm động, nàng cầm con dao nhỏ, định đâm vào cổ.
Không ngoài dự kiến, con dao đó còn chưa chạm vào da đã lập tức rơi xuống đất. “Huynh... là ai?”
Nàng ngước khuôn mặt đầy nước mắt tèm lem vì bôi gừng lên một góc chính xác 45 độ, bày ra vẻ mặt vô tội đáng thương ngượng ngùng khiến người ta đồng tình nhất, sụt sùi nhìn anh chàng vô cùng đẹp trai kia, điệu bộ nức nở rất đau lòng.
“Dịch qua một bên, sáng sớm đã xui xẻo rồi! Muốn chết thì cũng phải biết chọn chỗ chứ?”
Cái giọng cáu gắt vừa kêu lên, vẻ mặt Hạ Sơ Thất bỗng thay đổi, từ đau thương chuyển thành vui sướng, đứng dậy níu lấy tay áo hắn. “Biểu ca, là huynh sao? Biểu ca, có phải huynh không? Muội... muội...” Người nọ nhìn nàng, dở khóc dở cười. Đội binh sĩ vận chuyển nước thì cười ồ đến nghiêng Đông ngả Tây.
Hạ Sơ Thất không thèm để tâm xem bọn họ thể nào, chỉ kích động không nói nên lời: “Biểu ca, huynh quên muội rồi sao? Muội là A Thất biểu muội mà huynh thất lạc bao năm đây!”
“Biểu ca, muội... Mẹ muội nói, chờ muội lớn lên thì có thể làm vợ huynh...”
Tiếng cười trêu chọc trầm trầm vang lên, ngón tay của người đó vuốt thanh đạo bên hông, ánh mắt tà khí hất tay nàng ra. “Nha đầu, ngươi có nhận làm người không? Tiểu gia ta đây có nhiều muội muội lắm, nhưng lại không có biểu muội.” “Lầm người?” Sơ Thất tội nghiệp nhìn hắn, suy nghĩ trong lòng thay đổi liên tục, “Biểu ca, muội nhớ ở ngực huynh có một cái bớt lớn, muội xem xem nó còn đó không.” Người kia chưa kịp trả lời thì đã bị nàng cởi áo ra, tiện thể sờ sờ nắn nắn người hắn, khiến cho mấy binh lính vận chuyện nước đang hóng chuyện âm thầm cười trộm.
“Hữu tướng quân, ngài cứ kệ biểu muội đi, để nàng ấy sờ sờ một chút...”
Binh sĩ tham gia quân ngũ chẳng mấy khi được gặp con gái, phần lớn đều thích trêu đùa. Có việc vui như thế, ai mà bỏ qua được? Lúc tiếng cười đang vang vọng, Hạ Sơ Thất bất chợt kêu lên sợ hãi: “A...” “Biểu ca, trên xe... có con gì chạy vào trong thùng rồi kìa.” “Cái gì?”
Vừa rồi mọi người đều chú ý đến nàng, sao có thể nhìn thấy có con gì chui vào được?
Hạ Sơ Thất kéo tên “biểu ca” mang vẻ mặt ngả ngớn kia đi qua chỗ thùng nước, “Ở trong này, muội nhìn thấy có cái gì đó đen đen, dài dài, còn có đuôi nữa.”
Nàng nói cứ như thật, mấy người kia bán tín bán nghi vây xem, mở nắp thùng nước ra.
Nhưng nước trong thùng trong veo, sao có thể có con gì được? Sửng sốt một chút, nàng lại chỉ thùng nước bên cạnh: “Chính là cái này, biểu ca, muội thật sự nhìn thấy một cái gì đó đen sì bò vào.” “Sao có
thể thể được?” Một binh sĩ lầm bầm lầu bầu, lại mở một thùng nước ra. Nhưng đương nhiên là cũng không có gì cả.
“Được rồi, tiểu biểu muội muội cũng đừng đứng đây quấy nhiễu nữa.” Nhìn cô gái điên điên khùng khùng nhận biểu ca, vẻ mặt người đó tươi như hoa, nhưng giọng điệu lại hiện ra vẻ không kiên nhẫn, “Ngoan ngoãn nhường đường cho biểu ca, chờ ta về phục mệnh rồi lại đến tìm muội ôn chuyện nhé.”
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Sơ Thất níu lấy tay áo hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. “Chẳng lẽ muội nhận làm người thật ư?”
Hắn nhìn nàng với vẻ phức tạp, khóe môi cong lên, “Có lẽ...” Hạ Sơ Thất nhìn đoàn xe đi càng lúc càng xe, huýt sáo một tiếng. “Haiz, ta đúng là cô gái đáng thương nhất thế giới này.” Vừa qua trưa, huyện Thanh Cương đã chìm trong những tin đồn nhảm.
Từ sáng lúc Hạ Sơ Thất trở về vẫn luôn bận bịu công việc trong Dược đường. Nàng nghe những người tới bốc thuốc nói, hình như trong trạm dịch xảy ra chuyện lớn, nhiều tướng sĩ bị bệnh lạ, vừa nôn vừa đi ngoài. Y quan chuẩn mạch nhưng không tìm được nguyên do. Tấn Vương điện hạ giận dữ, trách phạt rất nhiều người.
Hạ Sơ Thất lại tỏ ra rất thích chuyện bi thảm như vậy. Lúc Tôn Chính Nghiệp tới, Dược đường đang chuẩn bị đóng cửa. Nhìn ông ta vội vàng bước vào cửa, lão Cổ biết còn cố ý hỏi.
“Ấy, Tôn lão, trong ngài đi tới mức toát cả mồ hôi này, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đừng nói nữa! Trong quân nhiễm bệnh dịch, phần đông tướng sĩ ho khan thở gấp, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, lão hủ... Haiz, một lời khó nói hết!” Tôn Chính Nghiệp lắc đầu thở dài, lấy phương thuốc của mình kê đưa cho Hạ Sơ Thất để nàng bốc thuốc, “Nhóc con, nhanh tay đi.”
Tôn Chính Nghiệp không rảnh rỗi nói chuyện như thường ngày, mà lấy thuốc rồi cùng một tên lính quèn ra về.
“Sở Thất, huynh cười cái gì vậy?” Cố A Kiều dịu dàng hỏi, làm cho Hạ Sơ Thất thu lại đường cong cánh môi.
“Huynh có cười sao?”
Cổ A Kiều gật đầu.
Hạ Sơ Thất bĩu môi, thu lại mấy toa thuốc trên bàn. “Mỹ nhân à, mắt muội có tật rồi đấy, bảo Cổ thúc kê đơn cho muội nhé?”
Nghĩ đến Triệu Tôn lúc này đang rối đến quay mòng mòng, dù cảm thấy bọn lính cũng vô tội nhưng Hạ Sơ Thất vẫn thấy hả dạ đến tận tim gan phèo phổi. Hừ, nàng chỉ chơi một bài nho nhỏ cũng đủ làm hắn luống cuống rồi. Hôm nay chắc hẳn không có thời gian đọc truyện H và hành hạ Lan Đần đâu nhỉ?
rn