*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Tôn hừ lạnh một cái, lạnh nhạt nói: “Đông Phương đại nhân nghe lầm rồi.” Đông Phương Thanh Huyền mím khóe môi xinh đẹp như hoa, cũng không tranh luận với hắn, chỉ mỉm cười, quay đầu sang dùng một giọng nói cực nhỏ thì thầm bên tai hắn: “Tịnh Khởi Cầm mà A Mộc Nhĩ yêu thích đã bị đứt dây rồi, muội ấy rất đau lòng.”
“Đông Phương đại nhân nên đi tìm nơi bán đàn.” Giọng nói của Triệu Tôn không cảm xúc. “Điện hạ.” Đông Phương Thanh Huyền tiến đến gần hơn: “Người làm ca ca là ta... có lúc rất khó xử.” Triệu Tôn hơi nghiêng đầu, quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, uể oải hừ một tiếng: “Mùi son phấn của Đông Phương đại nhân quá nồng, bổn vương không thích. Phiền người tránh xa bổn vương2ra một chút.”
“Ôi, điện hạ quả nhiên là vô tình!”
“Ngươi mới biết bổn vương ngày đầu tiên sao?”
Khẽ cười một tiếng, Đông Phương Thanh Huyền liếc nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang nghi hoặc của Hạ Sơ Thất, nở một nụ cười quyến rũ với nàng, rồi mới nhìn về phía Triệu Tôn. Nụ cười dịu dàng treo trên khuôn mặt đó, nếu như không phải máu tươi trên mặt đất quá chói mắt thì có vẻ thật sự giống như chỉ đang nói chuyện phiếm với bạn bè: “Điện hạ thật sự là người vô tình sao?” Không đợi Triệu Tôn trả lời, hắn ta đã lộ ra một ý cười gian ác mê hoặc lòng người: “Hay là tình ý quá nồng?”. Khuôn mặt Triệu Tôn lạnh lùng kiên định, lãnh đạm liếc nhìn hắn ta. “Chuyện riêng của bổn vương,8không phiền Đông Phương đại nhân hao tâm tổn trí.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, nói rất khó hiểu, Hạ Sơ Thất nghe mà như rơi vào trong sương mù, lại nghĩ đến hành động “diệt khẩu” vừa rồi của Triệu Tôn, khóe môi đang xụ xuống bất giác cong lên, chậm rãi đi tới, đứng chắn phía trước người của Triệu Tôn: “Đại đô đốc, tiểu tử có lời muốn nói.”
Đông Phương Thanh Huyền “ồ” một tiếng: “Mời Sở Tiểu Lang chỉ giáo.”
“Chỉ giáo thì không dám nhận. Chỉ là có lời từ đáy lòng nếu không nói ra sẽ không được thoải mái.” Hạ Sơ Thất nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên, giơ lên rất chậm, chỉ vào mũi của Đông Phương Thanh Huyền: “Đại đô đốc, ngài biết tiểu tử ta ghét nhất là gì không?”
Đông6Phương Thanh Huyền cười khẽ: “Ghét cái gì?”
“Ghét nhất là người khác cướp nam nhân của ta. Đặc biệt là càng ghét nam nhân có tướng mạo đẹp trai hơn ta đến dụ dỗ nam nhân của ta. Đương nhiên, nữ nhân cũng không được, của ta chính là của ta. Đại đô đốc nghe hiểu chứ?” Nàng cười híp mắt.
Lời này khiến đám đông kinh ngạc sợ hãi. Nam nhân cướp nam nhân đã đủ hiểm có rồi, mà nam nhân kia lại còn chính là Tấn Vương điện hạ hiện nay. Đám thị vệ hầu cận của Triệu Tôn nhìn thấy sắc mặt thoáng tối sầm của hắn, chỉ hận không thể bịt tai, che mắt của mình lại. Còn Đông Phương Thanh Huyền sau khi ngây người liền nhướng mày lên, cười lẳng lơ: “Sở y quan thật là thú vị. Có3điều, bổn tọa trước đây thật sự đã từng nghe được một câu, nói rằng Tấn Vương điện hạ là một người có thể khiến cho nam nhân phát hiện thì ra mình vẫn luôn thích nam nhân.”
Nói xong một câu châm biếm, khi đôi mắt lạnh lùng của Triệu Tôn quét tới, hắn ta cười không thể ngừng được.
“Vậy điện hạ, Thanh Huyền xin cáo từ.”
Khi dáng điệu mê hoặc vừa quay người lại, Hạ Sơ Thất đột nhiên cong miệng. “Đại đô đốc xin dừng bước.” Đông Phương Thanh Huyền quay đầu nhìn lại: “Sở Tiểu Long còn có việc gì sao?” Hạ Sơ Thất xua xua tay, mắt cong lên giống như vầng trăng lưỡi liềm. “Từ hôm nay trở đi, tình bạn của chúng ta đã tan vỡ rồi! Goodbye, sayonara, không gặp lại!” (*) Sayonara: là tiếng Nhật, nghĩa là5bái bai.
Trong vòng nửa canh giờ, trận chém giết đánh nhau trên đường Lạc Nhạn đã truyền đi khắp kinh sư. Có người nói, hiện trường có hơn một trăm tên cường đạo hung thần ác sát bị chết, máu chảy thành suối. Những tên giặc đó vận khí không tốt, cướp người cũng không biết lau mắt mà nhìn, thế mà lại cướp trên đầu của Tấn Vương gia, đáng đời bọn chúng xui xẻo tám kiếp, máu rơi năm bước cũng là lời cho bọn chúng rồi, đợi đến khi truy vấn, sợ rằng còn liên lụy đến người nhà, ảnh hưởng đến gia tộc.”
Đồng thời, sự tích Triệu Tôn dẫn mười mấy tên thị vệ lại giết chết hơn trăm tên cường đạo, còn có câu chuyện tiểu thần y Sở Thất của phủ Tấn Vương ở ngay tại chỗ cướp người với Đại đô đốc Đông Phương của Cẩm Y Vệ, cũng được loan truyền ra ngoài như gió. Sự việc “tam giác tình yêu” lập tức trở thành chuyện phong nguyệt được người ta nói vào lúc rỗi rãi ở chốn kinh thành, tiết mục ngắn này còn được biên tập đặc sắc hơn rất nhiều so với việc giết người.
Việc đánh nhau trên phố Lạc Nhạn như thế nào tạm thời không nói nhiều, kinh sư này ở dưới chân thiên tử, mà lại có người dám ngang nhiên chém giết Vương gia, chuyện này rất nhanh đã truyền vào hoàng thành. Lão Hoàng đế nổi trận lôi đình, ra lệnh cho Cẩm Y Vệ điều tra kĩ chuyện này, tất cả kẻ phạm án đều bị tịch thu tài sản, cả nhà bị vạ lây. Trong khoảng thời gian ngắn, tam công cửu khanh, tam ti lục bộ, tất cả đều bàng hoàng, sợ tới mức giống như kiến bò trên chảo lửa, sợ rằng Cẩm Y Vệ sẽ mượn cơ hội này để thêu dệt tội trạng, ngọn lửa “thích sát Vương gia” sẽ rơi lên mu bàn chân của mình.
Một mặt khác, lão Hoàng để huy động nhân lực như vậy, đã khiến cho cuộc tranh giành ngôi vị ban đầu lại rơi vào tình trạng phức tạp và khó xử. Ông ta rất thương yêu con út Triệu Tôn, giờ đây lại càng được chứng thực, thậm chí còn có tin đồn rằng, nếu như Thái tử điện hạ chết, người được chọn làm Thái tử chắc chắn là Tần Vương điện hạ.
Tâm tư của chính trị gia, rất khó lĩnh hội.
Trong khi toàn bộ kinh thành đều xôn xao về sự kiện thích sát trên phố Lạc Nhạn thì triều đình lại một lần nữa rơi vào trong bầu không khí căng thẳng mới. Mà chuyện này vừa truyền ra, nghe nói lượng người qua lại trên ba con phố gần phủ
Tấn Vương ít hơn gấp đôi so với bình thường.
Mọi việc đều là như vậy, người không biết rõ tình hình xem náo nhiệt, còn người hiểu rõ tình hình thì xem cách thức làm việc.
Sau trận đánh nhau, Hạ Sơ Thất ngoài việc bị kinh hồn bạt vía thì lại càng hiểu rõ: Đại chiến tranh giành ngôi vị ở kinh sư đã tiến vào trạng thái nước sôi lửa bỏng. Hoặc là nói, có một cơn bão rất mạnh đang nổi lên trong đó. Thể nhưng những chuyện này lại giống như được ngăn cách bởi một lớp sương mù, nàng không tra ra được manh mối.
“Gia, những người đó thật sự là người của Ninh Vương sao?” Hạ Sơ Thất sau hai canh giờ tắm sạch cơ thể thì ngồi trong phòng cưới của viện Thừa Đức, ôm cái bếp sưởi làm ấm tay, nhíu mày nhìn về phía Triệu Thập Cửu đang tự
mình chơi cờ ở trước mặt, hỏi ra nghi ngờ ở trong lòng. “Lúc trước nàng đã nói gì?” Triệu Tôn thản nhiên hỏi lại.
Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm vào hắn, hừ một tiếng kỳ lạ: “Não của chàng đang chơi cờ, lỗ tai của chàng cũng đang chơi cờ sao? Ta nói những người đó, chính là những người hôm nay thích sát chúng ta, thật sự là do Ninh Vương phái tới ư?”.
“Gia đang hỏi nàng, trước vụ thích sát ở trên ngựa, nàng đã nói gì?” Mạch suy nghĩ của hắn có cần nhảy xa như vậy không?
Trước vụ thích sát ở trên ngựa? Khi đó không phải hắn đang tức giận sao? Chẳng lẽ nàng hỏi hắn cái gì, hắn đều không nghe thấy ư?
Hạ Sơ Thất căm hận trừng mắt nhìn hắn, lại suy nghĩ... Những lời đó không muốn nói thêm, cũng không muốn hỏi lại nữa. Hiện tại đàn của A Mộc Nhĩ còn bị hỏng, muốn cho hắn biết người ta vẫn còn thuần khiết, nếu không cẩn thận “tình cũ lại cháy” thì còn chuyện gì của Sở Thất nàng nữa chứ? Hôm nay nàng vừa mới bày tỏ thái độ ở trước mặt Đông Phương Thanh Huyền, cho dù là nam nhân hay nữ nhân đều không thể cướp nam nhân của nàng, chém gió lên tận trời cao, nhưng không thể chủ quan. Ho một cái, đôi mắt đen láy của nàng chuyển động xung quanh.
“Đâu có đâu, ta không nói gì hết, ta quên rồi.”
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên bỏ quân cờ xuống, kéo nàng tới. “A Thất, sự trong sạch của gia đã bị nàng phá hủy rồi, tính bạc thế nào đây?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn một lúc, chu môi, đột nhiên có chút xấu hổ. Nàng cảm thấy mắt của tên Triệu Thập Cửu này giống như biết giữ móng vuốt tóm hồn người vậy, nhìn lâu rồi liền có dục vọng phạm tội: “Khụ, cái đó, lời ta nói trước mặt Đông Phương Thanh Huyền lúc trước, chính là cái đó đó... Ta là muốn giải vây giúp chàng, chàng hiểu mà, nếu không chàng nói xem chàng bị một nam nhân quấn lấy, mất mặt biết bao chứ?”
“Gia không hiểu.”
Thấy hắn giả ngu, nàng lè lưỡi làm trò hề: “Được rồi, chàng thứ lỗi ta nói không lựa lời, ta sẽ tha thứ cho sự lạnh lùng lúc trước của chàng. Hai chúng ta thanh toán xong, không ai phải trả tiền cho bên kia.” “Lạnh lùng?” Triệu Cao nhưởng cao chân mày, vẻ mặt khó hiểu. “Trên phố Lạc Nhạn ấy, ta hỏi chàng nhiều lời như vậy, chàng không biết sao?”
“Hả? Có sao?” Hắn hỏi vặn lại. “Lúc ở trên ngựa, hồn chàng đã bay đi mất hả?”
Triệu Tôn thản nhiên nhìn nàng, giống như giải thích, lại giống như thuận miệng nói: “Vừa đến phố Lạc Nhạn, ta liền cảm thấy có điểm bất thường, chỉ chú ý đến những người đó, không để ý nàng đang nói gì.”
Tiến sự bố ngươi!
Hạ Sơ Thất trợn tròn mắt. Hiện giờ, nàng lại phải hỏi lại lần nữa ư? Mở miệng mấy lần, nàng phát hiện có vài lời đã qua thời điểm kia thì thật đúng là không nói ra được nữa. Ánh mắt thoáng lóe lên, nàng lắc đầu, cười ngượng ngùng: “Quên đi, ta cũng không nói gì cả.”
Sắc mặt của Triệu Tôn tối sầm, cũng không hỏi đến cùng, chỉ lạnh giọng dặn dò.
“Lần sau không được quá gần gũi với người khác.” “Người khác, người nào?” Hạ Sơ Thất không hiểu. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời. “Người chăng nói là Triệu Miên Trạch, hay là Đông Phương Thanh Huyền?” Hạ Sơ Thất nhìn sắc mặt ngày càng đen đi của hắn, cúi đầu cười xùy một tiếng, cắn cắn môi dưới, không nhịn được mà bật cười: “ô, chẳng lẽ gia nhà chúng ta ghen sao? Ha ha!”
“Câm miệng!” Triệu Tôn lạnh lùng quát một câu. “Đừng giận mà.” Hạ Sơ Thất cười đắc ý đến nỗi mắt cong lên, cũng mặc kệ hắn thật sự là nổi máu ghen hay là giả vờ tức giận, đưa hai tay ra ôm lấy cổ của hắn, buộc chặt như một chú khỉ nhỏ, mắt chớp chớp: “Người giống như Triệu Miến Trạch, đời này ta sẽ không thích, còn về Đại đô đốc Đông Phương thì...”.
Nàng kéo dài giọng, mặt tươi như hoa nhìn hắn, không nói nữa. Mắt của hắn nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lạnh lùng khiến cho người ta rùng mình.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn, cười ha ha: “Hắn quá đẹp, ta không dám nhìn.” “.” Lại một lần nữa, sắc mặt của Triệu Vương gia tối sầm. Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng đó, rất muốn cười nhạo hắn, nhưng lại không nỡ cười thành tiếng, đành phải giả vờ đoan trang ho khan hai tiếng, ngừng cười, chuyển chủ đề: “Không nói chuyện đó nữa, Triệu Thập Cửu, đưa bạc ra trước đi!”