Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Tình địch của tình địch của tình địch (11)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Nguyệt Dục trắng bệch, quỳ xuống trước nàng ta, “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là... chỉ là xin công chúa đừng làm khó Sở y quan, nếu như công chúa thực sự muốn trách phạt, nô tỳ bằng lòng chịu thay Sở y quan.” “Không cần!” Không đợi Triệu Tử Nguyệt nói, Hạ Sơ Thất thản nhiên nhếch miệng, như có như không nhìn khuôn mặt phù dung xinh đẹp của Nguyệt Dục một cái, mới nhìn Triệu Tử Nguyệt, cười híp mắt tiến đến gần: “Hóa ra vị này là Tử Nguyệt công chúa: Thứ cho trí nhớ tối của tiểu nhân, người không phải răm, tiểu nhân mới là răm, được chưa?”

Thấy nàng đã nhận sai, sắc mặt của Triệu2Tử Nguyệt dễ coi hơn nhiều, nhưng vẫn khinh thường hừ một tiếng.

“Đừng tưởng rằng người cầu bổn công chúa tha thứ thì bổn công chúa sẽ tha cho ngươi.” Một cô bé bị người lớn yêu chiều đến hư, đã nhận được quá nhiều sủng ái, thể sự biết được lại quá ít nên coi thường người khác cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nghe lời của nàng ta, Hạ Sơ Thất lại chẳng có chút sợ hãi nào cả, cong môi mỉm cười.

“Vậy công chúa không tha cho tiểu nhân, là muốn đánh rắm rồi?” “Ngươi...” Một câu lại khiến Triệu Tử Nguyệt tức đến mức giậm chân: “Hay cho một tên dày, mặt dày, dày cái gì nhỉ?” Nàng ta vừa quýnh lên,8lại quên mất từ, tiểu thái giám bên cạnh nàng ta vội vã sắp đến, “Công chúa, là mặt dày vô sĩ.”

“Đúng đúng đúng, chính là cái này.” Vừa trợn mắt, Triệu Tử Nguyệt liền chống eo, “Hay cho một tên cầu nổ tài mặt dày vô sỉ nhà ngươi, xem bổn công chúa dạy dỗ ngươi như thế nào! Mấy người các ngươi, ai muốn thị tẩm với Thập Cửu ca của ta, còn không mau đánh? Ai đánh tốt, bổn công chúa sẽ chọn kẻ đó!”

“Công chúa, đánh rắm cho tiền sao?” Mang theo nụ cười hoa xuân rực rỡ, Hạ Sơ Thất bình chân như vại lại đến gần nàng ta thêm một bước, cười hi hi sờ mũi, giương mắt trêu chọc6nàng ta: “Mặc dù tiểu nhân là rắm, nhưng giá lại rất cao đó. Đánh một cái phải thu năm mươi lượng, công chúa đã chuẩn bị đủ bạc chưa?”

“Ngươi nói cái gì?” Triệu Tử Nguyệt rõ ràng chưa gặp người láu cá như thế này bao giờ, mắt liền trợn to.

“Tiểu nhân nói, công chúa người đánh rắm phải trả tiền.” Lười biếng quệt miệng một cái, Hạ Sơ Thất giống như đang nói chuyện phiếm vậy, khoanh hai tay lại, như cười như không nhìn tiểu cô nương kiêu ngạo ngang ngược trước mắt: “Chỉ cần giá cả hợp lý, chúng ta có thể hợp tác lâu dài mà. Công chúa người đánh sảng khoái rồi, tiểu nhân ta đếm bạc cũng có thể3đếm đến mềm cả tay. Đó là chuyện tốt biết bao, có phải không?”

Hoàn toàn bị nàng nói cho hồ đồ, Triệu Tử Nguyệt trợn to mắt, giống như nhìn thấy quái vật vậy.

“Ngươi không sợ bị đánh sao?” Hạ Sơ Thất cười nhìn nàng ta: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Bị đánh có tính là gì?” “Được, đây là do người nói đó.” Triệu Tử Nguyệt cắn môi, thấy mấy người Như phu nhân đều không có ý định động thủ, cuối cùng không nhịn được mà phát hỏa. “Các người đều không đánh phải không? Được, bổn công chúa đích thân đánh!” “Lại đây, đánh chỗ này này. Đánh chuẩn một chút nhé?” Hạ Sơ Thất cười híp mắt giơ5má trái ra.

“Ngươi, ngươi...” Triệu Tử Nguyệt đang tuổi phản nghịch, lại là một con gái của trời được nuông chiều, bình thường kiêu căng quen rồi, trong cung ai nấy đều tâng bốc nàng ta, yêu chiều nàng ta, nghe theo nàng ta nên lớn như vậy rồi nàng ta chưa từng thấy ai dám vô lễ với mình. Vừa bị Hạ Sơ Thất khiêu khích, ngọn lửa giận trong lòng nàng ta dâng cao, đôi môi cũng run rẩy, giơ tay lên quét qua gương mặt của nàng. “Bốp!” một tiếng, một cái bạt tai đánh rất vang. Nhưng đáng tiếc, lại đánh lên khuôn mặt của chính Triệu Tử Nguyệt. “A, công chúa!” Một đám nữ nhân nhìn thấy dáng vẻ bưng mặt của Triệu Tử Nguyệt đều không dám tin. “Hu... Oa..” Sửng sốt hồi lâu, Triệu Tử Nguyệt mới khóc thành tiếng, “Ngươi dám đánh ta, hic, ngươi lại dám đánh ta. Thập Cửu ca của ta đâu, ta muốn đi tìm ca ca của ta...” Hạ Sơ Thất đứng thẳng người dậy, nhìn nàng ta bằng ánh mắt kì lạ.

“Ta nói này công chúa đại nhân, con mắt nào của người nhìn thấy tiểu nhân đánh người vậy? Tiểu nhân đứng ở đây, nhưng còn chưa động đậy tí nào mà.” “Chính là ngươi! Ngoại trừ ngươi, ở đây còn có ai dám đánh ta chứ?”

Triệu Tử Nguyệt quang quác kêu to, quay đầu lại nhìn thấy đám thê thiếp kia, giận dữ hô to. “Các ngươi có nhìn thấy không? Có phải là con mụ xấu xí ăn gan hùm mật gấu này đã đánh bổn công chúa không?” “Hồi bẩm công chúa, nô tỳ không nhìn thấy, nô tỳ chỉ thấy người đánh Sở y quan.” Mấy người Như phu nhân không lên tiếng, người đầu tiên trả lời lại là Nguyệt Dục. Những câu nói này của nàng ta lại thật khủng khiếp, đã triệt để chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, Triệu Tử Nguyệt tức chết đi được, vốn dĩ nàng ta muốn ra oai phủ đầu với Hạ Sơ Thất, nhưng vừa vung tay ra đã gặp phải lực cản, kết quả lại đánh trúng mình, nàng ta nào có thể nuốt nổi cục tức này chứ?

Không nói hai lời, Triệu Tử Nguyệt tức giận đi tới trước mặt Nguyệt Dục, giơ tay cho nàng ta một cái bạt tai. “Thứ nô tài không biết tốt xấu nhà ngươi, bổn công chúa không cho ngươi
biết tay, ngươi còn không biết bản thân mang họ gì.” Tiếp theo, lại một tiếng “bốc”, đầu của Nguyệt Dục nghiêng sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhưng nàng ta quỳ trên mặt đất, không có chút oán giận nào, chỉ ngẩng đầu lên, hít hơi nói: “Chỉ cần công chúa có thể bớt giận, cứ đánh nô tỳ là được.”

“Ngươi...” Tiểu ma nữ Triệu Tử Nguyệt này chỉ là một đứa trẻ kiêu căng bướng bỉnh, nhưng thực sự rất ít khi ra tay đánh người. Nàng ta vung hai cái bạt tai xuống, trên mặt của Nguyệt Dục đã có mười vết ngón tay đỏ, tay của nàng ta cũng đau đến mức tê dại. Giậm chân một cái, nàng ta không đánh nữa, ngược lại tức đến mức òa khóc: “Các ngươi bắt nạt người, các ngươi ai nấy đều dám bắt nạt bổn công chúa. Đợi ta hồi cung rồi sẽ bảo phụ hoàng trị tội các ngươi!” Tình hình này khiến Hạ Sơ Thất thấy mà day trán. Không ngờ, Triệu Tử Nguyệt trút cơn giận dữ một lúc, khóc thét vài tiếng lại trở nên yên lặng. “Người đứng dậy, mau dẫn bổn công chúa đi thay xiêm y, bổn công chúa muốn ở trong phủ.”

“Vâng, thưa công chúa.” Nguyệt Dục bưng mặt đứng dậy, tuy là bị đánh nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

“Hừ! Bổn công chúa đợi lần sau lại tới xử lý ngươi.” Hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Sơ Thất một cái, Triệu Tử Nguyệt xoa cổ tay tê rần, mang theo vài phần buồn bực, vài phần không phục, dẫn theo Nguyệt Dục và nhà đầu tùy thân của nàng ta, trực tiếp rời đi.

Hạ Sơ Thất chép miệng vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn nhau với Lý Mạc, đôi mắt thản nhiên híp lại.

Binh đến tướng chặn mà thôi, chẳng có chuyện gì to tát.

Đợi mọi người đều tản đi rồi, nàng mới cười với Lý Mạc, dựng ngón tay cái lên.

“Biểu ca, giỏi lắm, lợi hại!”

Cái bạt tai đánh Triệu Tử Nguyệt lúc trước chính là do Lý Mạc yên lặng đứng bên cạnh nàng ra tay. Võ công của Lý Mạc giỏi, tốc độ ra tay lại cực nhanh, tầm mắt của mọi người khi đó lại đều đang tập trung trên người Hạ Sơ Thất, giống như “thuật che mắt” trong ảo thuật vậy. Gò má của Hạ Sơ Thất đã chắn mất tầm nhìn, còn Lý Mạc thì chọn khoảnh khắc Triệu Tử Nguyệt ra tay mà tát trả, cùng lắm cũng chỉ để người ta nhìn thấy bóng tay mà thôi.

Lý Mạc không nói nhiều, chỉ nhỏ giọng hỏi nàng: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” “Xuất phủ đi tìm chứng cứ.” Lúc trước trên đường Lạc Nhạn, nàng ngoại trừ khiến đám “cường đạo” tập kích mình nếm thử một chút đạn sấm sét của nàng ra, thì còn cho chúng ăn thêm phần dị ứng” đặc chế của nàng nữa. Ai dính thứ bột phấn này trên người, không quá hai canh giờ sẽ nổi sởi đỏ, hiện giờ những người đó đã chạy rồi, cho dù bọn họ không ra ngoài tìm thuốc, cho dù bọn họ đều bị người ta giết người diệt khẩu, nhưng nhạn bay qua cũng để lại dấu vết, chắc chắn sẽ để lại đầu mối gì đó. “Phạm vi quá lớn, có cần nói cho Thập Cửu điện hạ biết không?” Lý Mạc hỏi. Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Hôm nay trên đường Lạc Nhạn, tại sao hắn lại muốn giết người diệt khẩu? Chính là thể hiện rõ hắn không muốn truy xét.”

Lý Mạc yên lặng, không nói thêm gì nữa.

Hai người còn chưa đi được bao xa, Trịnh Nhị Bảo đã vội vội vàng vàng chạy ra.

“Sở y quan đợi chút!” Tính toán bị cắt ngang, Hạ Sơ Thất ảo não quay đầu. Nhưng trong nháy mắt, nàng lại cười híp cả mắt.

“Nhị Bảo công công tìm Sở mỗ có việc sao?”

Hơi khom người, thái độ của Trịnh Nhị Bảo đối với nàng rất cung kính: “Sở y quan, chủ nhân mời ngài đến thư phòng một chuyến.” Nhìn bộ dạng thần thần bí bí của cậu ta, trực giác của Hạ Sơ Thất thấy e rằng không có chuyện gì tốt. “Bây giờ sao?” “Đúng, chính là bây giờ!” Hạ Sơ Thất đè thấp giọng xuống, đến gần cậu ta.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhị Bảo công cộng, có thể tiết lộ một chút không?” Trịnh Nhị Bảo suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói: “Hình như Hoàng Trưởng tốn điện hạ sai người đưa đồ tới, là tặng cho Sở y quan.”

“Hả?”

Triệu Miên Trạch tặng đồ cho nàng?

Hắn đúng thật là sinh ra khiến người ta ghét, không sớm không muộn, lại cứ vào lúc này tặng thứ đồ bỏ đi gì đó. Hơn nữa nghe giọng điệu của Nhị Bảo công công thì vị gia trong thư phòng kia hình như còn đang ở trong trạng thái cáu kỉnh, nhiều nguyên nhân không hài hòa như vậy, trong cái ngày gà bay chó sủa này, không phải là rõ rành rành khiến nàng chịu tội sao? Sắc trời đã dần tối, trong ô cửa sổ của thư phòng chiếu ra chút ánh lửa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện