Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Vì yêu vào cuộc (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở lương y nằm trong phạm vi tiền điện phủ Tấn Vương, ở cách viện Thừa Đức và viện Thanh Đường rất xa, nên nàng hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở bên kia. Nghĩ đến Penicillin, khó khăn lắm nàng mới gặp được Chu Công thì bỗng cảm giác giường bị lún xuống, sau đó một vật thể nặng đè lên làm nàng giật mình, cơn buồn ngủ bay mất, nàng bỗng nhiên mở mắt ra.

“Ai đó?”

“Gia nhà nàng...”

Giọng nói trầm khàn, mang theo hương vị quen thuộc, nhất thời đuổi cơn buồn ngủ của nàng chạy mất.

Đã nói mà, bên ngoài có thủ vệ, sao người khác có thể vào đây được? Phù! Nàng thở phào. Giơ tay ra, xoa mặt hắn trong bóng tối, cười hề hề. “Nhớ ta à? Đến thăm ta?”2Khẽ “ừ” một tiếng, hơi thở nặng nề của hắn phả lên mặt nàng, đồng thời, xúc cảm nóng bừng trên người hắn cũng khiến nàng giật mình, nàng liền ngửa đầu lên, “Này, chàng làm sao thế? Sao mặt lại nóng như vậy?” “Sở y quan...” Bàn tay khô ráo của Triệu Tôn vuốt ve cằm của nàng, đối con ngươi lấp lóe, nhìn chằm chằm vào mắt nàng trong bóng tối, “Không sao, gia chỉ thấy hơi nóng.”

“Nóng”

Tất nhiên là Hạ Sơ Thất nhìn ra được hắn rất nóng, hơn nữa không phải là kiểu nóng bình thường, mà cả người như sắp bốc lửa. Đẩy tay hắn ra, nàng định bắt mạch cho hắn, nhưng khi vừa nhấc vai lên thì lại bị hắn đè mạnh xuống.

“Mẹ nhà nó! Triệu Tôn, chàng đã uống8bao nhiêu rượu hả?”

Sống lưng bị đụng phát đau, nàng nhe răng khẽ mắng, vừa khịt mũi liền ngửi thấy một mùi rượu xen kẽ với mùi thơm nhàn nhạt sau khi tắm tỏa ra trong không khí. Có thể nhìn ra được, tên này không chỉ uống rượu mà còn đã tắm rồi. Nhưng giờ đang là nửa đêm nửa hôm, hắn chạy đến đây làm gì? Nàng ôm một bụng đầy thắc mắc, nhưng trong phòng tối mù, ánh sáng rất mờ, ngay cả nét mặt hắn nàng còn thấy không rõ thì làm gì biết hắn đang giở trò

“Chàng đứng dậy, ta giải rượu cho chàng.” Nàng lại muốn đứng dậy thêm lần nữa, nhưng lần này lại bị hắn ẩn ngược trở về, “cốp” một tiếng, đầu đập xuống thành giường, nàng đau6đến mức kêu lên, quả thật muốn chém chết hắn mà, “Ôi chao, Triệu Vương gia, Triệu Thập Cửu, Triệu Diêm Vương, ta phục chàng rồi đó được chưa? Chàng đúng là khắc tinh của ta mà, ta đang ngủ một giấc ngon lành, chàng uống rượu rồi chạy đến chỗ ta lên cơn say gì đây?”

“A Thất.” Hắn khẽ gọi tên nàng, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ nàng. “Ha... Chàng làm gì vậy? Ngứa chết mất!” Hạ Sơ Thất cười khì khì, trong hơi thở nặng nề của hắn, nàng vẫn không hiểu tên này rốt cuộc bị gì, ngày thường dù có uống rượu cũng không hề thất thố như hôm nay mà nhỉ? Hắn ôm chặt lấy nàng, không ngừng dùng mỗi cọ vào cổ nàng như một con gấu lớn, chỉ3thế thôi chứ không có thêm động tác gì, điều này khiến người ta vừa bực bội vừa buồn cười. Thôi vậy, chẳng phải thường nói đàn ông là con nít già đầu hay sao? Hiểm khi tên này mới có một mặt “đáng yêu” như thế, nàng không dỗ dành hắn, há chẳng phải là để lỡ mất cơ hội này ư?

Nàng trợn mắt, khẽ dỗ dành, “Gia, có phải có chỗ nào không khỏe không? Lại đau đầu à?”

“Không sao.” Hắn khẽ nói.

Hắn còn nói không? Được rồi, cho dù hắn không sao, nhưng nàng có sao đấy nhé. Bị người hắn đè lên, nàng hô hấp khó khăn, quả thật không thể chịu đựng thêm, lại giơ tay ra sờ lên trán hắn, vẫn cảm thấy nóng kinh người, không giống với trạng thái5bình thường. Nhưng trong bóng tối, nàng không thể nhìn rõ được cái gì, khó khăn lắm mới bắt được cổ tay hắn. “Không được cử động! Ta bắt mạch cho chàng...” “Ừ.” Giọng có hắn rất nặng nề, hơi thở cũng rất nóng.

Mạch của hắn nhảy nhót trong tay nàng, tim của hắn cách nàng rất gần, trong trạng thái này, khó khăn lắm nàng mới bình tĩnh lại được. Nhưng vừa tĩnh tâm, mạch tượng của hắn lại làm nàng giật mình, “Triệu Tổn, chàng trúng độc rồi?” “Không sao!”

“Không sao cái đầu của chàng. Ngồi dậy, ta đi lấy đèn.”

“Bổn vương đã nói là không sao.” Hắn lại ôm chặt nàng thêm lần nữa, cơ thể nóng bừng khẽ run rẩy, trong bóng tối, hắn không cho phép nàng rời đi, dán miệng vào tai nàng, khẽ nỉ non, cũng không biết hắn nói câu gì, hơi thở càng ngày càng nặng nề, hơi thở ấy phả vào trong tai nàng, nó nóng bỏng đến mức khiến nàng run lên.

“Triệu Tôn!” Nàng thở hổn hển, đẩy hắn ra.

“A Thất...” Không ngờ cái tên bị trúng độc này không những không chịu tránh ra mà dường như đã động sắc tâm, đè chặt cơ thể gầy yếu của nàng, há miệng ngậm lấy vành tai nàng.

“Này, ta nói chàng...” Nàng vẫn chưa kịp nói hết câu, cái xúc cảm ấy giống hệt một con rắn lướt qua xương cụt của nàng, sau đó là một chuỗi hôn liên tiếp của hắn, rất tỉ mỉ. Xương cốt trong người nàng tê dại, làm gì còn có sức vùng vẫy nữa. “Triệu Tôn! Rốt cuộc chàng bị sao vậy?”

“Đừng náo loạn.” Phớt lờ nghi hoặc của nàng, hắn khẽ nói, đè lên người nàng, bắt đầu hôn lung tung, không hề dịu dàng như lúc bình thường, cánh môi nóng rực của hắn hòa vào môi nàng, tiết tấu điên cuồng hỗn loạn, giống hệt như một con sói hoang bị bỏ đói cả hàng thế kỷ.

“Triệu Thập Cửu, rốt cuộc là ai đang gây chuyện đây?” Nàng vừa thẹn thùng, vừa tức giận, nhưng lại hết cách, đúng là sắp bị hắn ép đến điên rồi. “Đừng cử động, để gia vui vẻ một chút đã.”.

Hắn xoay
cằm nàng lại hôn lên, cơ thể cứng rắn đè xuống khiến mặt nàng đỏ bừng tim đập nhanh, nhưng lại không hề có chút sức lực nào có thể chống lại hắn, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho hắn định đoạt. Nàng cảm nhận được dục vọng mà hắn đang cố gắng đè nén, cứ tưởng rằng hắn sẽ có hành động gì đó quá đáng, nhưng lại không. Hắn chỉ dùng cơ thể nóng hổi kinh người kia đè lên người nàng, cách hai lớp vải không được tính là quá dày của nhau, sức kiềm chế vượt ngoài tưởng tượng, trong tiếng tim đập hỗn loạn của nhau, vải vóc cọ xát xào xào. Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng hừ khẽ nhưng sung sướng phát ra từ trong cổ họng của hắn, cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát rồi mới thở phào, ôm chặt lấy nàng.

“Triệu Tôn, chàng bị người ta hạ dược đó à, phải không?” “Gia là loại người ngu ngốc đó ư?” Giọng hắn khàn khàn, nhưng rất vui vẻ.

Hắn vẫn không chịu thừa nhận? Hạ Sơ Thất nghe hắn nói, càng thấy buồn cười. Nhưng với tư thế xếp hình người mập mờ như bây giờ của hai người khiến nàng không còn sức cười nhạo hắn nữa, chỉ có thể ho khan đẩy ngượng ngùng, đẩy hắn, “Ngồi dậy, ta có thể châm cứu giúp chàng.”

Vẫn chưa kịp nói xong, bỗng chạm phải chỗ ấm nóng, nàng giật mình, “Chàng...” Nàng chưa từng trải qua chuyện ấy, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì hết. Nàng bỗng nhận ra, lúc nãy hắn đè lên người nàng để làm gì. Chẳng trách hắn không cho nàng đi thắp đèn, chẳng trách hắn không chịu thừa nhận. Nhất thời, khuôn mặt trong bóng tối vào lúc này của nàng càng nóng bừng hơn bất kỳ lúc nào khác. Nghĩ ngợi một hồi, cơn tức giận không bùng phát ra ngoài được. “Đồ lưu manh nhà chàng!”

“Nếu gia thật sự là lưu manh, thì ngay cả xương cốt nàng cũng chẳng còn đâu.” Đầu của hắn dựa vào tai nàng, giọng nói vẫn còn hơi hổn hển, trong bóng tối nghe vô cùng từ tính trầm khàn, nhưng lại nghiêm túc một cách dị thường. Nếu phân tích kĩ hơn, trong sự nghiêm túc ấy lại chứa đựng một sự xao động ấm áp, cứ như có người đang thúc giục máu nàng chảy nhanh hơn, từ đó nhịp tim tăng tốc một cách không tự chủ, hai má đỏ bừng. “Đáng ghét! Bắn lên người ta rồi.”

Suy cho cùng thì nàng vẫn là một đại cô nương, nhất thời vừa lúng túng, vừa muốn cười, càng nhiều hơn là bỗng cảm thấy tên này thật sự rất kỳ cục. Bị người ta hạ dược không chịu thừa nhận, chạy đến đây tìm sự an ủi, nhưng lại chẳng dám làm gì nàng... Nghĩ kĩ lại, thật ra hắn là một người cực kỳ bảo thủ. Nàng cảm thán, trêu ghẹo hắn.

“Nếu lúc nãy chàng nói rõ với ta, nói không chừng ta có thể giúp chàng, cần gì phải vất vả như thế?” “Không cần đâu, với chút thịt như nàng, gia sợ ăn không tiêu.”

“Đồ khốn nhà chàng! Bắt nạt người ta vậy mà vẫn không biết xấu hổ chê bai người ta à?” Hạ Sơ Thất đẩy mạnh.

Hắn khẽ cười, cánh môi nóng bừng nhích đến, dựa gần mặt nàng, “Gia sợ ngủ với nàng rồi, không trả nổi, thân thể A Thất của gia quý giá lắm.” “Vậy thì còn được.” Hạ Sơ Thất hài lòng, hừ một tiếng, lại nghe hắn nói tiếp, “Đi, chuẩn bị nước cho gia.”

“Cho bao nhiêu ngân lượng?”

“Một lượng.” “Một lượng? Chàng không thấy ngại à? Tự đi tắm đi, có đầy nha đầu hầu hạ chàng đấy”. Với kiểu người đã quen làm đại gia như hắn, tất nhiên là không có thói quen tự làm, nhưng rất rõ ràng là hắn cũng chẳng có ý muốn trở về, hắn nằm qua một bên, né người, tiện tay vỗ lên lưng nàng, “Đi đi, ngoan, gia thích nàng hầu hạ.”

Làn da bị hắn chạm vào nóng bừng lên, trên mặt Hạ Sơ Thất như bị nhuộm một lớp phấn. “... Vô lại.”

Mắng thì mắng thế, nhưng nàng vẫn đứng dậy. Ai kêu hắn là chủ chứ? Tất nhiên, điều quan trọng nhất là ai kêu hắn bị hạ dược, nhưng không những không tìm đại một nữ tử nào giải quyết mà lại chạy đến Sở lương y cọ cọ nàng? Không thể không thừa nhận, nàng vui từ tận đáy lòng, cảm giác vui sướng thô tục, thô tục đến mức khiến người ta phải căm tức. “Không được nói chuyện này ra ngoài.” Nàng vẫn còn chưa mò ra được ổng châm lửa thì giọng nói của hắn đã vọng đến từ phía sau. Nàng xoay đầu lại, trợn mắt lên với hắn trong bóng tối, “Nhảm nhí, loại chuyện này, chẳng lẽ ta lại gióng trống khua chiêng đi tuyên truyền à? Ta gặp người khác là sẽ nói: Này, gia nhà ta bị người khác hạ dược, chạy đến phòng ta tự...”

Chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, hắn đã quát lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện