Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Vì yêu vào cuộc (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tử Nguyệt ghét bỏ, xua tay, “Ngươi cho rằng bổn công chúa không hiểu à? Câu kia ta nói về hắn, mặt người dạ thú!” Nghe thấy câu này, nha đầu Thanh Đằng không biết nên vui mừng hay bó tay, tiểu ma nữ kia lại tuôn ra thêm một câu thành ngữ, “Tuy người và Thập Cửu ca từng cấu kết với nhau... nhưng có câu nói lúc nãy của ngươi, bổn công chúa không so đo với ngươi nữa, ngươi trở về đợi đi.” Cấu kết với Triệu Thập Cửu? Nàng ta không so đo nữa? Trở về chờ đợi ư... Có cần tắm rửa sạch sẽ không? Hạ Sơ Thất muốn cười nhưng không thể hiện ra, Triệu Tử Nguyệt vừa nói xong, nàng chưa ngượng thì nàng ta lại thấy ngượng trước rồi, đôi gò má đỏ2bừng như hai quả cà chua chín, cũng không cho nàng cơ hội thanh minh gì, nàng ta đã nhảy xuống giường, chạy ngay ra khỏi phòng.

Hạ Sơ Thất ngơ ngác. Lẽ nào lại bất cẩn lo phải chuyện bao đồng rồi? Hạ Sơ Thất không xem những gì Triệu Tử Nguyệt nói là thật, chỉ nghĩ tiểu nha đầu kia chỉ nói thế mà thôi, vì Thập Cửu ca mà đòi gả cho nàng, trông rất có tinh thần hy sinh không biết sợ hãi. Nhưng nàng ta có cần phải quất roi đau thể không hả?

“Nhẹ một chút, nhẹ một chút thôi, tỷ muốn mưu sát à?” Nàng trừng mắt nhìn Lý Mạc đang xoa thuốc trên mu bàn tay cho nàng. “Tỷ chỉ biết thoa thế này thôi.” Lý Mạc liếc nhìn nàng đầy thản nhiên, “Tỷ cũng chẳng8phải là Thập Cửu điện hạ, biết xót muội.”

Hạ Sơ Thấy nhe răng, cúi đầu nhìn vết roi đỏ trên mu bàn tay phải, dùng tay trái chạm vào, “chậc chậc” hai tiếng, “May không phải là hắn. Nếu là hắn, vậy mưu sát muối vẫn còn nhẹ chán. Mưu sát xong rồi, hắn còn giơ tay ra đòi tiền người chết nữa cơ...”

Nàng cứ lẩm bẩm oán trách một hồi, nhưng lại không nghe thấy Lý Mạc trả lời. Nàng thấy kỳ lạ, ngẩng ngay đầu lên thì chạm vào một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, tên kia đang nhìn nàng từ trên cao xuống.

Trong lòng nàng, gia độc ác thế sao?” Mỗi lần Hạ Sơ Thất nhìn thấy hắn thì tim gan đập loạn, nàng lúng túng xua tay. “Chàng đi đường không biết phát ra tiếng à?6Rất có tố chất làm ma!” Hắn nhìn nàng đẩy lạnh lùng, sắc mặt hơi trầm xuống, “Chuyện ma quỷ, không được nói lung tung.” “Cổ hủ!” Hạ Sơ Thất không thèm đấu võ mồm với hắn, chỉ từ từ đẩy bình cao thuốc trên bàn đến trước mặt hắn, cười híp mắt, nói: “Gia đến thật đúng lúc, này, thoa thuốc. Bị thương ở tay phải, không tiện thoa.”

“Không sợ gia mưu sát?” Xời, đồ thù dai! Khóe môi Hạ Sơ Thất cong lên, nhìn hắn không đáp. Hắn cho các nhà hoàn thị vệ tùy thân lui xuống, kéo ghế đến ngồi đối diện với nàng, nâng cổ tay nàng lên một cách nhẹ nhàng, quan sát cẩn thận một hồi, cất tiếng nói lạnh lùng.

“Sao lại bị thế này?”

“Muội muội của chàng làm đó...” Mặt Triệu Tôn đen thui,3mím chặt môi, con người toát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng động tác thoa thuốc lại rất dịu dàng. “Đáng đời!” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, phì cười, bổ sung thêm một cấu, “Muội muội chàng còn nói, muốn gả cho ta nữa kìa. Gia, nếu ta làm phò mã rồi, chàng có vui cho ta không?” Lần này, Triệu Tôn cau mày, nhưng sắc mặt lại trông dễ dịu hơn phần nào. “Đưa bao nhiêu ngân lượng?”

“Gì đây? Lại đòi tiền gì đây?”

“Không làm phò mã, nàng chuẩn bị đưa bao nhiêu?” Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, “Chàng xem là thật à? Chàng thật sự cho rằng cha chàng... à không, Hoàng đế bệ hạ là kẻ ngốc à? Sao ông ấy có thể gả công chúa cho một quan lương y nghèo xơ nghèo xác, không bổng lộc5không công danh như ta chứ? Ta nói này, muốn lừa ngân lượng của ta, chàng cũng không thể quá đáng như thể được chứ?”

Qua một lúc sau, Triệu Tôn vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì. Đợi đến khi thoa thuốc xong cho nàng, hắn mới hà hơi lên mu bàn tay của nàng, rồi nói với vẻ rất nhẹ nhàng: “Gia nhà nàng thêm vào vài đồng tiền kia của nàng.”

Không thèm mà vẫn còn đến trêu ghẹo nàng? Quả nhiên là giữa người với người luôn có khoảng cách. Nàng xem việc kiếm tiền là sự nghiệp cả đời, còn người ta xem việc lừa tiền chỉ là trò giết thời gian. Nhưng... khi nhìn lên khuôn mặt tôn quý của hắn, Hạ Sơ Thất khẽ vung tay áo, “Gia, nhưng ta lại để ý ngân lượng nhà chàng, chi bằng cho ta hết đi nhé?”

Hắn liếc nhìn nàng, cử động cánh môi như muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra, hắn kéo ống tay áo của nàng về, khẽ nói: “Mơ đi!”

“Chàng...” Nàng tức giận trừng mắt, vẫn còn chưa kịp nói hết câu thì cánh tay hắn đã vươn tới, ôm lấy eo nàng. Nàng bị hắn kéo vào lòng, bể lên sải bước ra ngoài. Ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, cảm nhận nhiệt độ khiến con tim mình đập liên hồi ở trên ngực hắn, nàng vừa tức tối vừa buồn cười, “Này, thả ta xuống, có biết bao nhiêu người nhìn thấy không?”

“Không phải chân đang bị thương ư?”

Nghe hắn nói bình thản đến thế, “vạch đen” giăng đầy đầu Hạ Sơ Thất, “Rõ ràng là tay nhé, đại gia!” Hắn khẽ liếc nàng, cánh tay càng ngày càng siết chặt, “Cho dù có bị người khác nhìn thấy thì nàng sợ gì chứ?”

Hạ Sơ Thất cười phì, nàng vỗ vai hắn, thấy rất vui, “Ta không sợ, chỉ sợ chàng đòi tiền ta thôi.”

Hắn cúi đầu, nhìn
chằm chằm nàng, “Thông minh, cộng thêm tiền phí đi đường này. A Thất à, tổng cộng nàng đã thiếu gia bao nhiêu ngân lượng rồi?” Hạ Sơ Thất nện một quyển lên ngực hắn, “ây da” kêu lên, đau đến xót xa. Phản ứng theo phản xạ thật đáng sợ, ấy vậy mà nàng lại dùng bàn tay bị thương nện vào lồng ngực cứng chắc của hắn, đó không phải là tìm chết thì là gì đây? Nàng cau mày, quả thật muốn cắn chết hắn mà. “Tức chết ta mất!”

Triệu Tôn không nói gì, nhìn nàng, rồi kéo một bàn tay khác của nàng tới. “Đồ ngốc, dùng tay này đánh.” Từ sau khi bàn tay bị thương, Hạ Sơ Thất cũng không còn nhìn thấy Triệu Tử Nguyệt nữa. Vốn cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng nàng không hề ngờ rằng, hai ngày sau đi đến Đông cung thì lại nghe thấy Thái tử gia nói, “Nghe nói, nha đầu Từ Nguyệt kia cầu Hoàng thượng ban hôn, nói rằng muốn gả cho ngươi?” Hạ Sơ Thất sửng sốt, không biết nên khóc hay nên cười đây, “Thái tử điện hạ nói đùa rồi, công chúa tuổi còn nhỏ, chẳng qua chỉ nói đùa cho vui thôi, chắc chắn bệ hạ sẽ không xem là thật đâu.” Triệu Chá mỉm cười, mặt mày đã khôi phục được một chút khí sắc, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn so với khi nàng gặp y lần đầu, “Nha đầu Tử Nguyệt kia, bổn cung trông nó từ bé đến lớn, tâm tính hơi cao ngạo một chút, cũng nghịch ngợm, nam tử nào lấy về chắc chắn sẽ rất đau đầu vì nó. Nhưng tính nết của nó không hề xấu, rèn luyện vài năm, đợi lớn lên thêm một chút cũng sẽ hiểu chuyện thôi.” Triệu Chá khựng lại, nhìn nàng, thở dài, “Sở y quan, bệ hạ sủng ái Từ Nguyệt như thế, trước giờ chẳng thể làm gì được nó. Những công chúa khác bằng tuổi nó sớm đã có người để gả rồi, vì sao nó không có chứ, là vì tính tình hoang dã của nó, bệ hạ cũng để mặc cho nó xằng bậy. E rằng lần này, nha đầu đó nghiêm túc đấy. Nếu như nó kiên quyết, cái chức phò mã này thật sự sẽ rơi xuống đầu ngươi.” Nghe y nói với vẻ nghiêm trọng như thế, cuối cùng Hạ Sơ Thất cũng phải trở nên nghiêm túc. “Thái tử điện hạ, người nói đùa với ta phải không?” Triệu Chá sửng sốt, sau đó bật cười, “Trông dáng vẻ bổn cung giống như đang nói đùa ư?”

Không giống! Quả thật không giống một chút nào. Hạ Sơ Thất lén quan sát nét mặt của Triệu Chá, không thể không bái phục tiểu ma nữ kia. Chuyện chung thân đại sự của nàng ta, khi mà quyết định rồi còn tệ hơn cả thành ngữ của nàng ta, vừa chọn là chọn trúng ngay một nữ tử.

Chuyện này làm ầm lên, quả thật chẳng khác nào xe lửa chạy trên đường xe bus!

Hạ Sơ Thất không nói gì thêm với Triệu Chá, dù sao y cũng không phải là người có thể hạ chỉ. Hơn nữa, nàng thật sự không tin, lão Hoàng đế kia sẽ hồ đồ để mặc Triệu Tử Nguyệt làm bậy, nói gả cho ai là gả cho người đó. Ra khỏi tẩm điện của Thái tử, nàng lại vứt chuyện này ra sau đầu. Trong lòng nàng thẩm tính qua thêm ba bốn ngày nữa là có thể chiết xuất được Penicillin thanh khiết, đợi nàng trị khỏi bệnh hoa liễu của Thái tử điện hạ rồi, chẳng lẽ lão Hoàng đế và Thái tử gia còn không cảm kích nước mắt nước mũi chảy tèm lem hay sao? Từ đó về sau, nàng muốn tiền được tiền, muốn giàu có được giàu có, không chỉ có thể trải qua cuộc sống giàu sang vung tiền như rác, mà quan trọng nhất là, con đường lật lại vụ án của Ngụy quốc công cũng càng ngày càng gần.

Không được! Nàng phải tìm cơ hội thăm dò ý tứ của Thái tử gia. Trước khi đến lễ Trung Hòa, bắt buộc phải tìm ra Thôi Lương Bật - thái y năm xưa ở Đông cung!

Thong thả nói chuyện với Lý Mạc và Nhị Quỷ, nàng xách hòm thuốc đi ra ngoài, người nên đến rồi cũng sẽ đến. Nàng còn chưa bước chân ra khỏi thêm cửa của Đông cung thì bỗng có một tiếng kêu vọng đến từ sau lưng.

“Sở y quan xin dừng bước.”

Thưởng thức giọng nói dịu dàng như nước kia, nàng thong thả xoay đầu lại.

“Không biết Trưởng tốn điện hạ có điều gì chỉ giáo?” Triệu Miên Trạch không bước đến, chỉ nhìn hai người đi theo hai bên nàng, đôi con ngươi điềm đạm chứa ý cười, khuôn mặt tuấn tú như tiên giáng trần, nhưng lại ẩn chứa chất u sầu nhàn nhạt, “Có thể mượn một chút thời gian nói chuyện không?”

Lại mượn thời gian!

Được, mượn thì mượn đi.

Sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ đòi trở về cả vốn lẫn lãi!

Suy nghĩ như thế, Hạ Sơ Thất bảo Lý Mạc và Nhị Quỷ ra bên ngoài chờ, còn nàng thì đi theo Triệu Miền Trạch đến tiểu hoa viên. Trầm mặc một lúc lâu nhưng nàng vẫn không nghe thấy hắn nói gì, nàng cau mày, “Trưởng tốn điện hạ, có gì cứ nói thẳng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện