Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 20


trước sau

Trước khi đến viện chung phía Tây, nàng đã nghe Mai Tử kể nhiều chuyện. Thập Cửu gia đã được ban hôn tổng cộng ba lần. Tuy ba vị vương phi đều không đợi được động phòng đã chết, nhưng trong phủ

Tấn Vương ở kinh thành vẫn còn nhiều đằng thiếp* xinh đẹp. Nhưng Thập Cửu gia nhiều năm dẫn binh bên ngoài, không có thời gian quan tâm những cô gái đó, chỉ giao tất cả mọi chuyện trong hậu viện cho Nguyệt Dục xử lý. (*) Đằng thiếp: chỉ nha hoàn là của hồi môn của thể thiếp vương hầu, đi theo thể thiếp được gả vào nhà người ta.

Mai Tử vào phủ muộn nên không biết lại lịch của Nguyệt Dục, nhưng vẫn biết gia rất coi trọng nàng ta. Dù chưa từng thị tẩm nhưng hạ nhân đều biết đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Không chỉ có như vậy, ngay cả mẹ ruột của Thập Cửu gia là Công Phi cũng rất thích nàng ta, thường xuyên khen nàng ta tính tình chín chắn. Lần này, bọn họ từ kinh sư tới đây đón gia hồi kinh, Công Phi cũng chọn Nguyệt Dục đi, rõ ràng là xem nàng ta như người trong nhà. Nếu được ân sủng, nàng ta dĩ nhiên sẽ được lên chức trắc phi. Nhân vật như thế này đâu có dễ đối phó chứ?

Nếu đã không dễ đối phó, thì có thể chiêu mộ để dùng mà.

Vì an toàn của Lan Đần, tạm thời nàng vẫn chưa đi được, còn phải ở lại chỗ Triệu Đê Tiện.

Vậy thì...

Hạ Sơ Thất cười gian xảo, vỗ tay đứng dậy, đi tới cạnh Nguyệt Dục, vẻ mặt chân thành, cúi đầu nói: “Ta nói này Nguyệt Dục tỷ tỷ, tỷ đổi xử toàn tâm toàn ý với chủ nhân mình, nhưng người đàn ông này... chậc chậc...”

Nguyệt Dục đánh giá nàng.

Một nha đầu mặc áo vải bố màu xanh của gã sai vặt, dáng vóc gầy gò, khuôn mặt cũng coi như ưa nhìn. Nhưng ngực chưa phát triển mông cũng lép xẹp, nhìn từ trên xuống dưới giống hệt tấm ván quan tài, ngoại trừ một đôi mắt to sáng như hạt ngọc lưu ly, còn có vẻ tinh ranh ra thì chẳng hề có chút hấp dẫn của con gái gì hết.

Nguyệt Dục uống một hớp trà, lắc đầu bật cười, “Một cô nhóc nho nhỏ mà đã hiểu được đàn ông ư?”

“Vậy thì tỷ không biết rồi.” Hạ Sơ Thất nháy mắt với nàng ta, rồi thì thầm vài câu đã khiến cho Nguyệt Dục đỏ mặt. “Phụt phụt phụt, nhóc con cô thật không đứng đắn. Gia của chúng ta là một người có thân phận, chính trực đứng đắn, sao có thể là người như vậy được?”

“Đứng đắn?”

Hạ Sơ Thất nheo mắt lại, trong đầu bỗng xuất hiện một đôi mắt sâu không lường được, còn có dáng vẻ để tiện khi hắn cầm truyện H đọc, bên trong đó còn viết “bụng nhỏ xinh xắn, quả đào trắng non mềm”. Tên chó

má đó đúng là rất quyến rũ, âm trầm thì có những lấy đâu ra đứng đắn. Nghĩ lại, nếu có thể tóm được tâm đại nha hoàn bên cạnh hắn thì cuộc sống sau này của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều. Vì vậy, nàng lại tiếp tục dụ dỗ Nguyệt Dục. “Tỷ tỷ của ta ơi, tỷ thật khờ mà. Nếu là đàn ông đứng đắn thì cũng sao chịu nổi sự quyến rũ của phụ nữ chứ? Tỷ có biết kiểu phụ nữ nào dễ quyến rũ được đàn ông nhất không?”

Nàng mang vẻ mặt xấu xa hỏi, nhưng Nguyệt Dục lại chỉ mỉm cười, cứ như không thèm để ý, chỉ là hô hấp của nàng ta nhanh hơn một chút.

Hạ Sơ Thất cười híp mắt, khoác tay lên vai Nguyệt Dục, dáng vẻ như tỷ muội thân thiết.

“Đáp án chỉ có ba chữ... tiểu yêu tinh” Nguyệt Dục bật cười lườm nàng, “Chỉ học vớ vẩn!” Hạ Sơ Thất biết nàng ta thích nghe, nhưng phụ nữ cổ đại thường thích và vịt như thế.

“Tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người bằng cách nào? Bí quyết chỉ có một. Muốn tóm được trái tim hắn, trước tiên phải tóm được cơ thể của hắn. Mà nếu muốn như vậy thì phải tóm được ham muốn của hắn, nhưng bằng cách nào?”

“Nhóc con này, đừng có khua môi múa mép nữa. Ta tới dạy cô quy củ, hay là cô tới dạy ta quy củ hả?”

Nguyệt Dục hất bàn tay của nàng xuống, cười nhạt, nhưng giọng nói lại cứ như nghẹn trong cổ họng rồi bật ra, có nhiều thêm một chút xa xăm. Sự “để ý” trong dáng vẻ không quan tâm đó bị Hạ Sơ Thất tóm được. Nàng tiếp tục nói: “Nguyệt đại tỷ, tỷ hãy suy nghĩ kỹ đi. Nếu tỷ có được phương thuốc bí mật của tiểu thần y ta, ta đảm bảo là gia sẽ một lòng với tỷ, không phải tỷ thì sẽ không động vào. Chuyện này tốt đẹp biết bao chứ?”

Nàng như một kẻ bán hàng đa cấp vậy, từng câu nói đến vô cùng phấn khởi. Rõ ràng ý trong đó chính là “Đàn ông chính là vật cần thiết để tranh sủng của phụ nữ”. Nguyệt Dục nghe hiểu, nên khuôn mặt xinh đẹp có thêm một vệt đỏ ửng, vội đứng dậy. “Sở Thất, cô thông minh linh hoạt như thế, ta cũng không nỡ trách phạt cô...”

“Vậy thì đừng phạt nữa, chúng ta thân thiết như thế mà.”

Sở Nguyệt mỉm cười: “Nhưng gia nói rồi, chắc chắn cô sẽ nghĩ cách thuyết phục ta. Gia còn nói, nếu có ngoan ngoãn thì miễn xử phạt, còn nếu cô ăn nói linh tinh thì hình phạt nhốt kho củi ba ngày của cô sẽ bị sửa thành bảy ngày...”

“Hả?”

Cái logic chó má gì thế? Mặt Hạ Sơ Thất sa sầm. Mùa đông, trời tối rất nhanh. Đến lúc Hạ Sơ Thất đã đói đến mức bụng dán vào lưng thì cửa phòng chứa củi mới kẽo kẹt mở ra. Một khuôn mặt tròn nhỏ thò vào, nàng ấy giơ giỏ trúc lên, nhoẻn miệng cười. “Sở Thất...”

“Bà cô của ta ơi, bây giờ muội mới chịu đến, đói chết tỷ rồi.” Từ trước đến giờ, dây thần kinh bụng của nàng luôn vô liêm sỉ hơn dây thần kinh mặt. Nàng lấy thức ăn trong cái giỏ Mai Tử mang tới, nhai ngấu nghiến. Mai Tử ngồi cạnh nàng hỏi, “Sở Thất, gia đối xử với tỷ thật tốt.”

“Ừ... ờ...”

Hạ Sơ Thất không biết có tốt hay không, ăn no mới là quan trọng nhất.

“Lúc muội vừa vào phủ, làm sai chuyện là bị phạt, hai ngày không được ăn cơm đầu... Nếu không phải là gia ngầm đồng ý thì chắc chắn là Nguyệt Dục tỷ tỷ
sẽ không cho muội mang thức ăn đến cho tỷ đâu.” “Ừ... ờ...”

Hạ Sơ Thất xuất thân từ quân nhân, tốc độ ăn rất nhanh. Đến khi ăn no, nàng ợ một cái, thỏa mãn xoa bụng rồi cười híp mắt nhìn Mai Tử, “Muội vừa nói gì?”

“Nói gia đối xử với tỷ vô cùng tốt.”

Hạ Sơ Thất cười, “Vậy sao? Tỷ đối xử với muội không tốt hả?”

Tỷ cũng tốt.”

Nụ cười của Hạ Sơ Thất vừa đẹp vừa vô hại, Mai Tử rất thích nàng.

“Vậy là được rồi, tỷ ấy à, tỷ là người tốt nhất trên đời này.” Hạ Sơ Thất giơ tay áo lên lau miệng, cười hì hì khoác tay lên vai Mai Tử, “Cô bé tốt, tỷ có một biệt danh, muội biết là gì không?”

Mai Tử lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Hạ Sơ Thất càng ngọt ngào hơn, nàng kề môi sát tại Mai Tử, nhẹ nhàng nói: “Là... hồ ly mặt cười.”

Bốp!

Một bàn tay giáng xuống, Mai Tử còn chưa kịp kêu lên đã mềm nhũn mà ngã vào lòng nàng.

Hạ Sơ Thất nhìn ra bên ngoài kho chứa củi, cởi nhanh áo vải trên người mình xuống, rồi mặc quần áo của Mai Tử vào, sau đó búi tóc, cài trâm lại.

“Cô bé ngốc, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Bye!” Thường thì người làm chuyện xấu hay chột dạ.

Nhưng Hạ Sơ Thất lại không như vậy, bởi nàng là diễn viên trời sinh, nàng biết làm thế nào để giấu mình.

Nàng xách giỏ trúc của Mai Tử, học tư thế đi của nàng ấy, hơi cúi đầu, đi ra khỏi kho chứa củi.

Lúc đầu, nàng nghe Mai Tử nói, Trịnh Nhị Bảo đã sai người đưa Lan Đần về thôn Lưu Niên. Bây giờ nàng đã được tự do, chỉ cần nghĩ cách ra khỏi trạm dịch là sẽ có thể cao bay xa chạy rồi. Đáng tiếc, trước khi bị giam vào kho chứa củi, cái gương gỗ hoa đào nàng luôn mang theo người đã bị Nguyệt Dục lấy mất.

Mai Tử nói, Nguyệt Dục đã đưa tấm gương đó cho Triệu Đê Tiện.

Tấm gương đó rất quan trọng với nàng. Nó không chỉ là chứng cứ chứng minh sự tồn tại kiếp trước của nàng, mà nó còn là vật đưa nàng đến triều đại xa lạ này. Nói không chừng, một ngày nào đó, nàng sẽ dựa vào nó để trở lại xã hội văn minh hiện đại thuộc về nàng. Vì vậy, nàng nhất định phải tìm được nó.

Hạ Sơ Thất thuận lợi lẻn vào Ngọc Hoàng các.

Mai Tử nói ban ngày Triệu Đê Tiện đến quân doanh, chắc là bây giờ hắn vẫn chưa về. Quả nhiên, phòng ngủ của hắn không có ai, đúng lúc thuận tiện cho nàng hành động. Nàng rón rén lục soát, chỉ sợ gây ra tiếng động, dòng tai chú ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nàng tìm từ bàn dài cho đến bàn tròn, từ bàn tròn đến ngăn tủ, ngay cả cái gối gỗ lim, và tấm chăn bằng gấm cũng đều đã cẩn thận tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cái gương nhỏ đâu cả. Nàng vừa tìm vừa để lại đồ vật về chỗ cũ, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay.

Kéo dài càng lâu thì nàng sẽ càng gặp nguy hiểm.

Hạ Sơ Thất nóng nảy đến mức hận không thể dỡ nhà ra tìm. Chẳng lẽ cái tên này mang theo cái gương bên người? Chó má! Sói già đã cắn dê, vậy chỉ có đi mà không có trả.

“Gia, để nô tỳ châm đèn trước.”

Một giọng nói dịu dàng truyền vào phòng, tiếng bước chân vang lên bên ngoài, một nhẹ, một nặng, một nhanh, một chậm. Hạ Sơ Thất không kịp suy nghĩ gì, lập tức lăn xuống gầm giường.

Mấy người đi vào phòng. Một lát sau, nàng nghe tiếng của Triệu Tôn: “Đi chuẩn bị nước nóng đi.” Nguyệt Dục vầng một tiếng rồi lui ra. Trong phòng ngủ, ánh đèn không quá sáng, nhưng Hạ Sơ Thất núp dưới gầm giường vẫn có thể thấy được hai bàn chân heo tôn quý của Triệu Tôn đi tới đi lui, hại nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi lưng. “Gia, Tam điện hạ đang ở phủ Cẩm Thành, vài ngày nữa sẽ đến trạm dịch Thanh Cương.” Giọng điệu của Trịnh Nhị Bảo tràn đầy lo lắng.

Triệu Tồn không đáp.

Một chiếc áo khoác rơi xuống mép giường, nửa tay áo lắc lư trước mặt Hạ Sơ Thất. “Gia, tính tình Tam điện hạ thất thường, trước khi Thái tử gia bị bệnh thì địa vị của ngài ấy đã ngang thái tử rồi. Lần này chắc cũng là ngài ấy tố cáo với Thánh thượng rằng ngài là người dùng binh để củng cố địa vị, ngang ngược hống hách.” Lại một cái áo ném xuống, rơi tới trước mặt Hạ Sơ Thất, Triệu Tôn vẫn không nói gì. Trịnh Nhị Bảo thở dài một hơi.

Chủ nhân của cậu ta mấy ngày trước còn trêu chọc cô gái kia rất vui vẻ, không biết sao hôm nay lại trở nên buồn bực. Khi gia buồn bực không nói lời nào cũng giống như một vũ khí cực kỳ có lực sát thương, khiến những người xung quanh như đông cứng lại. “Gia, thứ cho nô tài lắm miệng. Tình thể bây giờ, ngài đang có công, tay có binh quyền, cũng nên nhân lúc còn sớm làm chút...” “Câm miệng!” Triệu Tôn lạnh giọng quát, “Trịnh Nhị Bảo, ngươi càng ngày càng giỏi nhỉ? Ngay cả chuyện của triều đình cũng dám có ý kiến? Hừ, không biết kín miệng thì ngay cả bốn vương cũng không bảo vệ được ngươi đâu.” “Vâng. Nô tài... nô tài chỉ lo cho gia thôi, nô tài câm miệng ngay đây.”

Dưới ánh nến, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

rn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện