*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn có người nói, đêm đó binh mã của tam đại quân doanh ở ngoại ô kinh sư đều bị điều động, chắc chắn trong cung đã xảy ra chuyện lớn. Nói không chừng người chết không phải là Thái tử mà là đương kim lão Hoàng đế, chẳng qua chỉ bí mật không làm tang lễ mà thôi.
Chỉ trong một đêm mà đã có tam sao thất bản. Không cần biết lời đồn được lan truyền thế nào, không cần biết bách tính nghị luận ra sao, thì cũng có một chuyện lớn liên quan đến quốc gia được bày lên trên triều: Thái tử mất đi, nước không người kế vị.
Vì vị trí chí cao ấy, không biết sẽ phải dấy lên bao nhiêu mưa tanh gió máu nữa đây. Bắt đầu từ2ngày thứ hai Tết Trung Hòa, thiên hạ để tang cho Thái tử.
Ngoài Phụng Thiên Môn, các vương hầu công khanh, văn võ bá quan dẫn theo nội ngoại mệnh phụ, cùng mặc áo tang khóc thương cho thái tử, cảnh tượng ấy phải nói là cực kỳ long trọng. Sau tang lễ, Hồng Thái Đế ban chiếu thư tưởng niệm khắp toàn quốc, đồng thời ra thông lệnh đặt thụy hiệu cho Triệu Chá, lập miếu thờ. Từ đó, vị Thái tử gia tuy đã làm Thái tử cả đời nhưng cũng không thể đợi được đến ngày cha y chết đi để kế vị kia, đã trở thành “Ích Đức Thái tử” được ghi chép trong sử sách.
Một sinh mệnh mất đi, một trận cung biến cũng kết thúc, một mồi lửa lớn8khiến vô số sinh mệnh rời xa nhân thể. Thế nhưng trong sách sử lại không hề có chuyện Ninh Vương Triệu Tích thông đồng Túc Vương Triệu Khải bức vua thoái vị, cũng không có ghi chép gì về việc “Ích Đức Thái tử” chết vì bệnh giang mai hoặc trúng độc. Cái chết của Ích Đức Thái tử, sử quan chỉ dùng vài chữ ngắn ngủi để tổng kết qua loa là “Phong hàn không thể trị được”. Còn về trận lửa lớn cướp đi tính mạng của hơn trăm người trong thiên lao, lịch sử ghi chép lại càng ngắn gọn hơn, chỉ nói là do “thiên tai”, đổ lỗi cho ông trời luôn mở to mắt nhưng không có cách nào biện minh cho mình kia.
Thế nhưng, tuy ngòi bút sử6quan không ghi chép việc sử ấy, nhưng lại dường như rất có hứng thú về chuyện phong nguyệt, ngoại trừ những việc đó ra, y còn ghi chép thêm một chuyện của Tần Vương điện hạ mà ít người biết đến: “Tháng chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi bốn, trên đường Tấn vương về kinh, may mắn có được một người vợ ở phủ Cẩm Thành, mang thai đầu đã chết trong lửa lớn.”
Sự việc cứ như thế mà trôi qua.
Người sau này sẽ không ai biết được hôm đó đã từng dấy lên sóng gió to đến cỡ nào, mãi mãi cũng sẽ không có người biết được cuộc chiến gió tạnh mưa máu xảy ra tại cung Càn Thanh và trong thiên lao vào đêm ấy. Điều họ có thể biết3được sẽ chỉ là công lao to lớn, vang vọng thiên thu của Hồng Thái để.
Bảy ngày sau. Trên bầu trời phủ Ứng Thiên kinh sư, mây mù vẫn chưa tan.
Trong hẻm Kể Nga, Trịnh Nhị Bảo mặc thường phục, cậu ta cẩn thận đi theo Triệu Tôn, không dám thở mạnh.
Từ bảy ngày trước sau cơn đại hóa ở thiên lao, vị chủ tử này của nhà cậu ta càng ít nói hơn. Không, ngoại trừ dặn dò cậu ta làm việc thì chủ tử nhà cậu ta không hề nói thêm một câu dư thừa nào. Cảm xúc của hắn cũng chẳng có gì khác so với trước đây, khi để tang cho Thái tử, ngoại trừ khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc ra, cũng chẳng có gì khác so với các5hoàng tử hoàng tôn khác.
Ba ngày trước đã khôi phục tảo triều, hắn vẫn thức dậy vào giờ Dần, đừng chờ bên ngoài điện Phụng Môn từ lúc sáng sớm, không hề biểu lộ ra một chút dị thường. Nhưng Trịnh Nhị Bảo hầu hạ hắn nhiều năm như thế, sao không biết được trong lòng hắn khó chịu đến nhường nào chứ? Vị gia này của cậu ta là kiểu người cho dù đang có tâm tình thế nào thì lưng cũng phải đứng cho thẳng. Hôm nay bãi triều, vừa về đến phủ đã dẫn theo cậu ta đi thẳng tới nơi này. Không đúng, giữa đường còn đi đến Đông cung đón Nghị Hoài
Vương Triệu Miên Hoàn ngơ ngơ ngác ngác, chính là cái người đang đi theo sau mông này đây nữa. Ba người họ cùng đi đến trước cổng của một căn nhà nhỏ trong hẻm Kê Nga.
Trên bức tường rào nhỏ có một khóm hoa giấy trắng được treo lên gậy tre nhỏ đầu ra ngoài, vừa nhìn là biết đây nhà có người thân qua đời. Trịnh Nhị Bảo không biết vì sao chủ tử nhà cậu ta lại đến đây, nhưng đã được dặn dò rồi nên cậu ta vẫn phải ngoan ngoãn tiến lên gõ cửa.
“Có ai ở nhà không?” Không lâu sau, có tiếng bước chân vọng ra từ bên trong. “Két” một tiếng, cánh cửa tàn tạ đầy lỗ mọt kia được kéo ra. Người mở cửa là một phụ nhân đội một chiếc khăn tang trắng, khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sưng húp như hai cái bánh bao. Bà ta sửng sốt một chốc lát rồi mới hỏi, “Các vị quan gia tìm ai vậy?”
Triệu Tôn nheo mắt lại, dùng ánh mắt ra hiệu với Trinh Nhi Bảo, hắn chỉ mím môi chứ không lên tiếng. Trịnh Nhị Bảo hiểu rõ gật đầu, vội vàng bước lên đưa một chiếc túi bạc đã được chuẩn bị sẵn ra, cất cao giọng trả lời theo căn dặn của chủ tử nhà cậu ta, “Đại thẩm, đây là một trăm lượng bạc mà ta thiếu Đinh Nhị nhà thẩm. Chẳng phải cậu ta đã xảy ra chuyện rồi ư? Ta cứ thiếu nợ mãi như vậy cũng không được, nên cố ý đến đây trả lại cho nhà thẩm.”
Vừa nghe thấy cái tên Đinh Nhị, vành mắt bà càng đỏ hơn. “Có chuyện như thế ư? Con trai ta lúc còn sống... không nghe thấy nó nói đến.” “Có, có.” Trịnh Nhị Bảo cười híp mắt, lại đưa túi bạc qua. Bà ấy giơ tay ra theo phản xạ, khi ngón tay vừa chạm vào túi tiền thì lại hốt hoảng thụt về như bị bỏng, bà rũ mắt xuống, “E rằng quan gia đã nhớ nhầm rồi, nhà ta trước giờ không được khá giả cho lắm, con trai ta làm gì có một trăm lượng cho người khác mượn? Số bạc này, ta... ta không thể nhận” Nhìn vết và trên cổ tay áo của bà, lại nhìn ngôi nhà nghèo nàn chẳng có đồ dùng gì nhiều, Trịnh Nhị Bảo nhắm mắt cũng có thể đoán ra được gia đình này rất nghèo. Nhưng cậu ta lại không hề ngờ đến tuy gia đình này nghèo nhưng vẫn có cốt khí như thế. Khi đưa túi bạc qua lần nữa, ngữ điệu của cậu ta trở nên chân thành hơn, “Đại thẩm à, không thể nào nhầm được. Ha ha, loại chuyện như thiếu tiền này, sao ta có thể nhớ nhầm được?”.
Nhìn ba người họ một cách đầy nghi ngờ, đại thẩm kia rút tay về, thái độ rất quật cường, không chịu nhận, “Không không không, con trai ta chắc chắn không có tiền cho cậu mượn, chắc chắn là cậu nhầm rồi... con trai ta làm vài tháng, số bạc nhiều nhất nó mang về được chính là số tiền cứu trợ của triều đình cho.”
“Đại thẩm...” Trịnh Nhị Bảo kéo dài giọng, cậu ta thấy hơi sốt ruột. Nhưng bà ta vẫn lắc đầu, xoay người định đóng cửa lại, “Ta không thể, không thể nhận...” “Đại thẩm...” Triệu Tôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng dưng lên tiếng gọi bà ấy lại, hắn móc một chuỗi hạt nam hồng bị đốt cháy đen từ trong ngực ra, lắc qua lắc lại trước mặt bà ấy, hắn nói. “Đây là thứ tìm được trên người con trai thẩm. Lúc còn sống cậu ta đã bán cái này lại cho ta, ta ra giá một trăm lượng. Khi ấy không có ngân lượng trả nên thiếu nợ cậu ta. Giờ đây người đã mất, nhưng nợ không thể không trả được.”
Nhìn chuỗi hạt bị thiêu cháy đen kia, đại thẩm kia mới chịu tin, đôi tay đầy vết nứt của bà run lên, nhận lấy sổ bạc nhiều nhất mà bà từng thấy trong đời, hai hàng nước mắt tuôn rơi, “Các vị đúng là người tốt, con trai ta mệnh khổ, cha nó qua đời vào nửa năm trước, nó làm tiếp công việc ngục tốt của cha nó, chưa được bốn tháng thì đã gặp phải thiên tai, quả thật là ông trời không có mắt mà...”