*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngự giá đi không nhanh nhưng mỗi vòng bánh xe chuyển động dường như cũng tản ra sự khẩn trương trước cơn giông.
Phủ Tấn vương.
Trịnh Nhị Bảo khêu bấc đèn lên, nhìn mặt người đang ngồi bất động như núi từ đầu đến cuối, than thở trong lòng, cẩn thận đi qua, hắng giọng nhắc khẽ, “Chủ tử, muộn rồi, người nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Triệu Tôn như đang đắm chìm trong ván cờ do mình bố trí, lông mày nhăn chặt.
“Chờ một chút.”
Còn chờ gì chứ? Trịnh Nhị Bảo thở dài trong lòng, cảm thấy đau lòng thay cho chủ tử gia nhà mình. Cậu ta đã hầu hạ ngài ấy bao nhiêu năm nay, sao có thể không hiểu được tính tình của ngài ấy chứ? Ngài ấy nói đợi thì2ai mà có thể kéo ngài ấy lên giường đi ngủ được? Suy nghĩ một chút, cậu ta chỉ uyển chuyển nhắc nhở: “Canh ba rồi, chủ tử còn chờ gì nữa?” Sắc mặt Triệu Tôn tràn ngập vẻ phiền muộn, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối: “Đợi người nên đến.”
Người nên đến là người nào? Trịnh Nhị Bảo chỉ là một thái giám, tất nhiên sẽ không biết, cũng không dám hỏi, chỉ biết cung kính rót thêm nước cho chủ tử nhà mình, lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn những quân cờ đen trắng cứ được bày tới bày lui trên bàn mà tới giờ cậu ta vẫn không hiểu được, thật sự không biết cái thứ này có gì mà khiến cho chủ tử nhà mình cứ hễ8không có việc gì là lại chơi. Bấc đèn đột nhiên nổ “bụp” một cái. Trịnh Nhị Bảo nheo mắt, đang định chuẩn bị đi thắp lại thì bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân.
Người tiến vào là Trần Cảnh, y liếc nhìn Triệu Tôn đang ngồi ở phía trên, âm thanh thoáng cao lên. “Điện hạ, Vạn tuế gia đến phủ rồi! Người... có muốn lên giường nằm không?” Trần Cảnh đang nhắc nhở hắn “giả vờ bị bệnh”, nhưng Triệu Tôn lại chẳng có biểu lộ gì. Lời của Trần Cảnh khiến cho Trịnh Nhị Bảo sợ hãi. Dù từ trước đến giờ cậu ta biết chủ tử nhà mình chưa bao giờ tính toán sai, nhưng nghĩ lại trước đó ngài ấy nói “đợi người”, cậu ta vẫn6cảm thấy kinh sợ vô cùng.
Triệu Tôn chậm rãi đứng dậy, phất ống tay áo, phát ra một hình cắt dưới ánh sáng.
“Ra nghênh đón đi.”
Thời điểm này, phủ Tấn vương rất yên tĩnh. Hồng Thái Để chỉ mặc một bộ thường phục đi nhanh tới, nhìn thoáng qua chẳng khác nào một ông già quắc thước bình thường. Ông ta còn chưa vào tới viện Thừa Đức thì đã thấy mấy người Triệu Tôn đứng đợi ngoài sân.
“Nhi thần tham khiến phụ hoàng.” Giữa những người thông minh với nhau, không cần nói nhiều lời.
Hồng Thái Để đưa tay nói một câu “bình thân”, nhìn Triệu Tôn với vẻ mặt tràn ngập yêu thương: “Sức khỏe của con không tốt, ra ngoài này làm gì? Con cứ nằm đi, trẫm đi nhiều3thêm vài bước thôi mà, sao phải vội vàng thế?”
Triệu Tôn chỉ nói “không dám” rồi dẫn Hồng Thái Để vào chính đường viện Thừa Đức. Không đợi hắn lên tiếng mời, Trịnh Nhị Bảo đã hiểu chuyện mà dâng trà nước lên, sau khi làm lễ yết kiến, đám thái giám lui ra ngoài, trong chính phòng rộng rãi có chút vắng vẻ chỉ còn lại hai cha con.
Vui vẻ nói vài câu chuyện tầm phào, bầu không khí giữa hai cha con rất hòa hợp, ấm áp, giống như “sự kiện binh biến” ở bên ngoài kinh sư kia chưa từng xảy ra, mãi cho đến khi Hồng Thái Để không còn kiên nhẫn được nữa mà đi vào chính sự.
“Lão Thập Cửu à, con có biết tại sao tối nay5trẫm lại tới đây không?”
Trong mắt Triệu Tồn không một gợn sóng: “Nhi thần biết rõ.”
Vuốt nhẹ chòm râu, mắt Hồng Thái Để hơi trầm xuống, thở dài một tiếng: “Nghe nói bệnh cũ của con tái phát, trẫm cũng rất lo lắng. Nhưng binh biển ngoài ngoại ô kinh sư tới quá đột ngột, trẫm cũng sứt đầu mẻ trán, nhất thời không có thời gian rảnh mà tới thăm con được. Hôm nay tới đây, đầu tiên là thăm bệnh, thứ hai cũng là muốn thương nghị một chút với con.”
Triệu Tôn trầm mặc trong giây lát rồi bình thản đáp lại: “Phụ hoàng có việc, cứ nói rõ là được.”
“Lão Thập Cửu à, lúc trước trẫm biết rõ là sức khỏe con không tốt mà còn hạ chỉ cho con ra ngoại ô kinh sư giải hòa quả thực là khiến con phải ấm ức, nhưng mà...” Ngừng một chút, trên mặt Hồng Thái Để đầy vẻ phức tạp, khiến cho những nếp nhăn trên gương mặt trải qua biết bao phong sương cũng sâu hơn rất nhiều, “Trẫm đã lớn tuổi rồi, nhiều chuyện đến giờ cũng là lực bất tòng tâm. Nhưng người có thể phân ưu trong triều lại quá ít. Lão Thập Cửu à, giang sơn Đại Yến này còn cần con dốc sức phụ tá mới được.”
Đôi mắt Triệu Tôn thâm sâu, giọng hơi trầm: “Phụ hoàng đã quá lo rồi, người tài ba trong triều còn rất nhiều, nhi tử có tài đức gì chứ?”
Hồng Thái Để nhìn hắn, ánh mắt chìm chìm nổi nổi: “Lão Thập Cửu, hôm nay chỉ có hai phụ tử chúng ta, đừng khách sáo, cũng không cần che giấu. Trẫm nói thật với con, trên triều đình, cuộc chiến tranh giành trữ vị càng lúc càng nghiêm trọng, từng đứa một kéo bè kết cánh, giết trừ người đối đầu với mình, những điều này cũng không phải chuyện tốt với giang sơn xã tắc. Nhìn lại lịch sử, chuyện này không khi nào không ảnh hưởng tới nền tảng lập quốc. Lần này binh biển ở đại doanh ngoài kinh sư, hiển nhiên là do có người cố ý châm ngòi quan hệ chúng ta. Trong lòng trẫm biết rõ, con vì xã tắc Đại Yến mà ác chiến trên chiến trường, lập được công lao hiển hách.”
Ông ta uống một ngụm trà, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Triệu Tôn, lại thở dài một hơi: “Sở dĩ trẫm thu hồi binh quyền của con, trong lòng con cũng hiểu rõ, không phải là do trẫm không tin con mà là vì muốn che chở cho con. Một người có quyền lực quá lớn thì trong triều đình sẽ mất thể cân bằng, đối với con cũng bất lợi. Trẫm là thiên tử, nói hay một cầu thì giàu có bốn biển, cả thiên hạ ở trong lòng bàn tay, nhưng mà mạch nước ngầm trong triều chưa bao giờ dừng lại, có rất nhiều chuyện mà lực lượng của một mình trẫm cũng không thể ngăn được, làm rạch ròi được. Lão Thập Cửu, con có hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm không?”
Mắt đen của Triệu Tôn nhấp nháy, băng tuyết chớp động lạnh lẽo. “Nhi thần hiểu.” Hồng Thái Đế gật đầu, trong mắt lại chẳng có một chút vui vẻ nào, chỉ có chua xót.
“Con không chịu đi giải hòa là có yêu cầu gì?” Lời này chuyển quá nhanh, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được ý của ông ta. Nhưng giữa
hai cha con này, ai mà không hiểu rõ tất cả tính toán trong lòng đối phương cơ chứ? Triệu Tốn liếc nhìn ông ta, gương mặt lạnh nhạt dưới ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối, tâm tình hiện lên giữa hai hàng lông mày cũng chìm chìm nổi nổi, căn bản không thể nhìn rõ ràng được.
Im lặng một hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt mở miệng.
“Nhi thần muốn xin phụ hoàng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.” Hồng Thái Để nhìn hắn, thở dài, “Chuyện nạp Đông Phương thị làm trắc phi sao?” Mi tâm Triệu Tôn hơi nhăn lại, “Vâng.” Hồng Thái Để nhìn hắn chăm chú, “Phụ hoàng hiểu, Đông Phương thị đã từng được gả cho lão Đại rồi, như thể là thiệt thòi cho con. Nhưng triều đình chúng ta trước giờ đều duy trì chế độ một phu một thê, nói là trắc phi cũng chỉ là vì muốn cho Đông Phương gia mặt mũi mà thôi. Nàng ta cùng lắm chỉ là một thiếp thất, vào phủ Tấn vương của con rồi, nếu con ưng thì qua vài lần, nếu không lọt được vào mắt cứ để mặc kệ nàng ta thôi, sao con cứ phải kiên trì cố chấp như thế làm gì?” Triệu Tôn nhìn thẳng vào Hồng Thái đế, đôi trong mắt đen sâu không thấy đáy: “Khi nhi thần còn nhỏ vẫn ở trong cung, thấy cảnh phi tần lục cũng vì tranh sủng của quân vương đấu đá lẫn nhau, cho dù phụ hoàng là thành quân minh chủ thì chẳng phải cũng bất lực đó sao? Thế nên, nhi thần tự cảm thấy mình chỉ cần một hiện thế là đủ rồi.” Ánh mắt Hồng Thái Để nhìn hắn càng ngày càng sâu.
“Lão Thập Cửu, đại trượng phu không nên chỉ biết dùng ba thước kiếm lập công mà còn phải biết cầm giữ trong nhà vô số người đẹp như hoa, ấy mới vui sướng. Con đường đường là Thần Võ Đại tướng quân vương, chỉ có một vợ thì khó tránh khỏi sẽ làm thể nhân chỉ trích, người muôn đời sau cười chế.”
Triệu Tôn khẽ vuốt chén trà nhỏ, cười khổ: “Nhi thần không ôm chí lớn, tình nguyện sống cuộc sống bình thường mà thôi.”
Hồng Thái Để nhìn hắn, thở dài một hơi, nhìn thân ảnh trầm ổn của hắn dưới ánh đèn, không khỏi cụp mắt buồn bã, thở dài bất đắc dĩ.
“Thôi thôi. Vốn dĩ trẫm cũng không đồng ý, nhất là hủ tục thu kế hôn này. Cái chuyện tẩu tử gả cho tiểu thức tử” quả thực là rất rối loạn cương thường, trẫm cực kỳ không đồng tình. Chỉ là do ngày đó mẫu hậu của con thỉnh cầu, con cũng thấy rồi đấy. Những năm gần đây, nàng vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện năm xưa chia rẽ con và Đông Phương thị, giờ đây, chỉ e phải làm nàng thất vọng rồi.”
(*) Thúc tử: em chồng. “Chỗ mẫu hậu, nhi thần sẽ giải thích.” Theo dõi sắc mặt bình tĩnh của hắn, Hồng Thái để nhìn một hồi lâu rồi thở dài thườn thượt. “Vậy trẫm sẽ làm chủ, đồng ý thỉnh cầu của con.” Không hề ngoài ý muốn, Triệu Tôn chắp tay hành lễ, “Đa tạ phụ hoàng.”
Cuộc nói chuyện với những câu đầy thâm ý kết thúc, một chỉ hôn hoang đường cứ thể được bỏ đi. Hai cha con nói thêm vài câu nữa, Hồng Thái Để mới kể lại sự tinh xảy ra hôm nay ở đại doanh bên ngoài kinh sư cho Triệu Tôn nghe, sau đó nhíu mày hỏi.
“Lão Thập Cửu có thượng sách gì với chuyện này không?” Đôi mắt Triệu Tôn trở nên tịch mịch trong chớp mắt: “Việc này phụ hoàng phải tự giải quyết rồi.” Dứt lời, thấy mặt Hồng Thái để sa sầm xuống, hắn lại thản nhiên nói tiếp: “Phụ hoàng, không phải là nhi thần không muốn ra mặt. Sở dĩ ba lần trước đó nhi thần cáo ốm kháng chỉ cũng là vì nghĩ cho phụ hoàng mà thôi. Người nghĩ mà xem, quân đội bất ngờ làm phản, nếu nhi thần ra mặt đàn áp, vậy uy nghiêm của người sẽ để ở đâu? Chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ chê cười ư?”
Hồng Thái để nhìn hắn một cách thưởng thức, gật đầu, “Ý của con là thế nào?”
Triệu Tốn mấp máy môi, đơn giản phân tích: “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Phụ hoàng là minh quấn, tất nhiên sẽ rõ ràng cái gì gọi là cùng lúc dùng đe dọa và an ủi hơn so với nhi thần. Người chỉ cần tự mình tới doanh trại ngoài kinh sư, xử phạt Ngụy quốc công ở trước mặt chúng tướng sĩ, tự nhiên quan tâm sẽ ổn định thôi. Suy cho cùng, các tướng sĩ làm vậy cũng chỉ để hả giận chứ không phải thật sự muốn làm phản triều đình. Ngài là quân vương, sự trấn an của ngài sẽ có ích nhất.” Nghe hắn nói xong, sắc mặt Hồng Thái Để triệt để thả lỏng xuống, cao giọng cười. “Lão Thập Cửu à, trẫm quả thực không nhìn lầm con. Vậy trẫm sẽ làm theo lời con nói.”
Dứt lời, ông ta hài lòng nhấp một ngụm trà, sau đó lấy lý do không còn sớm nữa, muốn đứng lên rời đi. Triệu Tôn cũng không giữ lại, theo ra khỏi viện Thừa Đức, một mực tiễn ông ta ra cửa. Nhưng mà, trước khi đi, Hồng Thái Để lại cho mọi người lui ra, đột nhiên hạ thấp giọng: “ Sở Thất kia của con, hiện giờ ở đâu?”
Sắc mặt Triệu Tôn hơi tối xuống: “Chẳng phải là đã chết trong trận hỏa hoạn lớn ở thiên lao rồi sao?” Hồng Thái Đế hừ lạnh một tiếng, “Còn muốn múa rìu qua mắt trẫm nữa cơ à?” Triệu Tôn hơi nhíu mày, “Chẳng phải phụ hoàng khiến nàng chết ư? Đã chết dưới ngòi bút của sử quan rồi.” Đối diện với câu hỏi bình thản của hắn, Hồng Thái Để nhìn hắn, “Lão Thập Cửu, hôm nay trẫm hỏi con không phải vì muốn truy cứu trách nhiệm của nàng ta. Mà ta biết được Sở Thất rất có hiểu biết trong y lý. Sức khỏe của mẫu hậu con ngày càng không tốt, còn cả muội muội Tử Nguyệt của con mãi không tỉnh lại, thái y nói, nếu không có đơn thuốc của Sở Thất, chỉ sợ... đã sớm không thể bảo vệ được mạng của nó rồi.”