Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Lấy độc trị độc (2)


trước sau

Hai người ngồi cùng với nhau, ăn bánh, nỗi lòng nhớ nhung trong mấy ngày sao có thể tâm sự cho hết được. Trong giọng nói thấp thoáng đều là loại tình cảm muốn nói mà không biết nói như thế nào, không nói thì trong lòng lại hoảng hốt của mối2tình đầu, còn có sự mơ màng khiến người ta tâm phiền ý loạn của việc ở với nhau trong đêm. Tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch”, cầm một miếng bánh hoa hồng đưa lên miệng hắn, cũng không biết hắn cố ý hay vô tình mà khi cắn còn cắn8luôn cả tay nàng, còn mút một chút.

Khoảng cách từ ngón tay tới trái tim có xa hay không nàng không biết.

Chỉ biết là, động tác này của Triệu Tôn quả thực như đòi mạng. Chỉ một chút như thế mà cả người nàng đã nóng lên, “Đáng ghét!” Con người Triệu6Tổn hơi tối, khàn giọng đáp, “Đồ ngốc!”.

Hai người nói đến nói đi, trong miệng đều không có đến nửa câu lời nói hay.

Một người thì “Đáng ghét”, một người lại “Đồ ngốc”.

Nhưng cảm xúc giữa những người yêu nhau thường kỳ diệu như thế, “Đáng ghét” ăn bánh, luôn nhìn về3phía “Đồ ngốc”. “Đồ ngốc” bưng nước trà, sợ “Đáng ghét” nghẹn, hết vỗ lưng lại rót nước, lặng lẽ và dịu dàng, nhìn thì thấy “Đáng ghét” cũng không đáng ghét cho lắm, mà “Đồ ngốc” cũng chẳng hề khờ dại chút nào. “Đáng ghét” cương nghị tuần lãng, “Đồ ngốc”5yêu kiều hơn người, đến rồi lại đi, chàng nhìn ta ngắm, tình cảnh này làm cho Tiểu Mã đang bị nhốt trong lồng nhìn đến mức tâm thần bay bổng, miệng cứ “cục cục” suốt. Trăng ngoài cửa sổ cũng say rồi! Trong phòng im ắng, lúc này hoàn toàn không có một tiếng động nào. “A Thất.”

Ăn xong bánh hoa hồng, súc miệng xong, cuối cùng Triệu Tôn cũng nghĩ tới đòi bồi thường cho mình, “Gia ăn no rồi, có thể chưa?”

Giọng của hắn lúc bình thường nghe cực kỳ mạnh mẽ, Hạ Sơ Thất nghe mà lông mi run rẩy mạnh, chỉ cảm thấy trong tim như có thủy triều. Sóng sau đè sóng trước, sóng sau cao hơn sóng trước, gương mặt trắng nõn như bạch ngọc liền ửng hồng. Giọng nói đó vừa ra khỏi miệng đã ngọt như bánh vào miệng. Tan dần, tan dần.

Giống như chiến sĩ ra trận, nàng hạ quyết tâm, nhẹ “ừ” một tiếng rồi nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa.

“Lên giường chứ nhỉ?”

Khóe môi Triệu Tôn co giật một cái không dấu vết, “A Thất nói là...?” “Có đi hay không hả?” Hạ Sơ Thất vừa thẹn thùng lại vừa bồn chồn.

Đuôi lông mày Triệu Tôn xếch lên, không cần phải nói gì nữa, cởi giày leo lên giường.

Nhìn hắn, nước bọt trong miệng Hạ Sơ Thất càng tuôn ra nhiều hơn. Nuốt rồi lại nuốt, nuốt rồi lại nuốt, nhưng vẫn bất đắc dĩ thẹn thùng nói, “Nói trước một chút, chuyện này, ta... ta... cũng chưa từng làm...”

“Sao?” Triệu Tôn bình thản nhìn nàng, chờ mong được giải thích. “Sao cái gì mà sao?”.

Hạ Sơ Thất cắn môi dưới, ngượng ngùng nhìn hắn, trong lòng rất không bình tĩnh. Muốn nói lại thôi, muốn nói lại ngập ngừng, mang theo một chút xấu hổ không rõ ràng cho lắm, chóp mũi còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng nhắc lại, “Nếu ta làm không tốt, chàng cũng đừng có kêu to lên đấy!” Triệu Tôn ngậm ý cười trong đáy mắt, “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Hạ Sơ Thất cắn môi, hơi do dự một chút. “Không được. Chàng... chàng nhắm mắt lại trước đi đã.” Triệu Tôn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, rồi cũng nhắm hai mắt lại.

Thấy hắn thành thật như thế, gan Hạ Sơ Thất cũng lớn hơn, nàng cúi đầu cẩn thận quan sát đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, sau khi chắc chắn hắn không nhìn lén mới yên lòng hơn, đè nén trái tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, ngón tay chậm rì rì đặt lên cúc áo trên cổ hắn. Một cái, lại một cái, lại thêm một cái, tay nàng run rẩy cởi cúc áo cho hắn, loay hoay một hồi, ngón tay chậm rãi đặt lên đai ngọc trên hông hắn. Cởi ra, lại lần xuống... “A Thất...” Triệu Tổn đột nhiên mở mắt ra, túm lấy tay nàng, trong đáy mắt ngoại trừ sự vui vẻ thì còn có ý cười trêu chọc, “Nàng làm thế này là muốn làm gì?” Mặt Hạ Sơ Thất đã đỏ tưng bừng rồi.

“Biết rõ mà còn cố hỏi! Không phải chàng muốn ta bồi thường cho chàng hay sao?”

Con người Triệu Tôn lóe lên, nghiêm túc nhìn nàng. “Gia chỉ muốn hôn môi thôi. A Thất, nàng nghĩ đến chuyện gì thế hả?”

Hai mắt Hạ Sơ Thất trợn trừng lên, há hốc miệng, không khép lại được. Nàng thế, nếu cái dao găm kia mà còn ở trên tay lúc này, nàng có thể xiên chết hắn ngay lập tức. Triệu Thập Cửu quả thật là tai họa của nhân gian, gian xảo tới đỉnh điểm. Cố ý dẫn dắt nàng suy nghĩ miên man, sau đó dỗ dành nàng đến mức cam tâm tình nguyện mà đồng ý, rồi tới bước cuối cùng lại quay ra trêu chọc nàng, làm nàng mất mặt, làm như thể nàng thích cái trò kia lắm ấy.

Trái tim đập “thích thịch thịch” như trống bỏi, Hạ Sơ Thất trừng mắt gằn từng chữ một với hắn.

“Triệu Thập Cửu, chàng, thật, bỉ, ổi!” Triệu Tôn hơi phất tay áo, véo mũi nàng, giọng khàn khàn, “Đồ ngốc, sao gia nỡ lòng nào đối xử như thế với nàng? Lại đây, nằm xuống nào.” “Còn nằm cái gì mà nằm?”

Hạ Sơ Thất đầy một bụng tức mà không có chỗ trút, hung tợn hất tay hắn ra, giận dỗi xoay người sang chỗ khác, không thèm đáp lời hắn nữa. Nhưng eo bị siết lấy, hắn lại ôm chặt lấy nàng, đẩy xuống giường, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đè nàng xuống dưới. Trong lúc nhất thời, tiếng “soạt” vang lên từ trên giường, rèm giường lập tức buông xuống, nàng xấu hổ giãy giụa mấy cái, thẹn quá thành giận. “Triệu Tôn, đồ khốn nhà chàng, chàng còn muốn làm gì nữa hả? Bánh hoa hồng cũng ăn rồi, đùa cợt cũng đùa cợt rồi, còn không nhanh bỏ lại bạc mà quay về phủ Tấn vương đi? Nơi đó có rất nhiều tiểu nương đang chờ chàng trở về ngủ đấy.” Triệu Tôn nhướng mày, cười nhẹ: “Gia chỉ thích ngủ với nàng.”

Hạ Sơ Thất buồn bực không chịu nổi, không tình nguyện giãy giụa nhưng lại bị giữ chặt hai tay, chờ đến khi bàn tay lạnh lẽo được bàn tay khô ráo của hắn làm cho ẩm lên, nàng cũng dịu lại.

“Thôi bỏ, ông đây mặc kệ chàng!” Triệu Tôn thở phào, dùng một tay ôm eo nàng, kéo nàng dán sát vào người mình, khóe môi nhướng lên thành nụ
cười nhẹ: “Không giận nữa à? A Thất, nếu nàng thật sự muốn đến phát điên lên như thế, tất nhiên gia cũng không ngại...” Muốn đến phát điên ư? Có cả nhà hắn muốn đến phát điên ấy! Hạ Sơ Thất trừng mắt hung tợn, cảm thấy mặt mũi của tổ tiên cũng bị nàng làm cho mất hết cả rồi.

“Cút cút cút, cả đời này chàng cũng đừng mơ.”

Mắt Triệu Tôn trở nên sâu hơn. Hắn nhìn nàng, yên lặng không nói.

Hạ Sơ Thất quát lên với hắn xong thì cũng không nói gì nữa.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng thở ra thì chẳng còn âm thanh nào cả. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở mờ ám quẩn quanh giữa hai người. Hai tay của hắn không tự chủ được siết chặt rồi lại siết chặt, chặt đến mức không thể nào chặt hơn nữa, đến khi nàng cảm thấy mình sẽ bị hắn siết cho chết ngạt thì cuối cùng hắn không động đậy nữa, cứng đờ như hỏa đá hồi lâu, sau đó tay dần buông ra, lỏng dần, lỏng dần, đến tận khi thân mình hắn ngã “phịch” xuống bên cạnh nàng, sau một hồi lâu cũng không nói lời nào. Hạ Sơ Thất nín thở, cực kỳ khẩn trương.

Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy qua đường rồi. Đương nhiên nàng hiểu tại sao hắn làm vậy, nàng biết hắn cũng rất muốn.

“Trai tân gái tân” ở bên nhau, lại vào thời đại như thế này, vấn đề xấu hổ này thật sự không dễ nói. Dù sao Hạ Sơ Thất cũng tới từ đời sau. Nàng hiểu, nửa đêm nửa hôm xông vào phòng nữ nhi thế này, hơn nữa còn làm ra chuyện thái quá như thế, với Triệu Tôn mà nói cũng đã là đi quá giới hạn rồi. So với nàng chỉ ngượng ngùng khi gần gũi thì không biết trong lòng hắn phải đấu tranh bao nhiêu nữa.

“Sao lại không ừ hừ gì thế?” Nàng cười khẽ. Bên cạnh vang lên tiếng thở dài thườn thượt, “Cách ngày thành thân chỉ còn một tháng nữa thôi.”

Giống như nói với nàng, lại giống như tự lẩm bẩm, giọng hắn rầu rĩ khiển cho Hạ Sơ Thất không khỏi “phụt” cười một tiếng, cảm xúc cũng thả lỏng hơn. Nàng liếc nhìn hắn, cố ý đưa tay qua, hơi đụng vào hắn. Nhưng chỉ vừa mới chạm vào đã cảm thấy thân mình hắn cứng đờ ra.

“Tối nay có định về không?” Để xua đi sự xấu hổ, nàng ho khẽ một tiếng rồi thay đổi đề tài. Nhưng lại vừa ra khỏi miệng, nàng lại phát hiện ra, đề tài này cũng xấu hổ chẳng thua gì.

Mắt Triệu Tôn sáng lên, đột nhiên dang hai cánh tay ra, “A Thất, chui vào trong ngực gia nào.”

“Được.” Hạ Sơ Thất tươi cười hớn hở lăn vào, tùy ý để mặc hắn ôm mình, gối đầu lên vai hắn, nghe hắn thở dài một hơi khe khẽ: “Không về nữa.”

Trong lòng đột nhiên nổi lên sự ấm áp, Hạ Sơ Thất ừm” một tiếng, càng dựa sát vào hắn hơn.

“Những chuyện bên ngoài, chàng đã xử lý xong hết chưa?”

Triệu Tôn im lặng, sau đó vỗ nhẹ tay nàng, nhẹ nhàng đáp lại: “Lòng vua không ổn định thì lòng dân không yên, lòng dân không yên thì xã tắc không xong. Tuy chuyện binh biển đã giải quyết rồi nhưng sự điều động quan quân là điều không tránh được.” Hạ Sơ Thất cũng có xuất thân quân nhân, tất nhiên là hiểu ý trong đó. Một người ở trong một cái nồi quá lâu thì sẽ có các mối quan hệ. Có mối quan hệ rồi thì tình cảm cũng sẽ dần sâu nặng. Người tham gia quân ngũ đa phần đều nghe theo người lãnh đạo trực tiếp, tướng lĩnh thường xuyên bị thay đổi, binh lính sẽ không thân thiết, không theo thì sẽ không sinh biển. Đạo lý này, từ trước đến nay đều luôn đúng. “Đau đầu lắm à?” Nàng không hỏi nhiều quá, tay chỉ khẽ véo hông hắn một cái.

Triệu Tôn khẽ đừ” một tiếng, kéo nàng lại gần, cằm gác lên đầu nàng, “A Thất, tháng sáu năm nay, muộn nhất là tháng tám, chúng ta có thể lên phương Bắc rồi.”

Ngày bảy tháng tư đại hôn, tháng sáu lên phía bắc, thật là một kế hoạch đẹp đẽ. Nghĩ tới phủ Bắc Bình, trong lòng Hạ Sơ Thất thực ra cũng rất ấm áp. Mấy trăm năm sau, nàng đã từng sinh ra ở một nơi mà trong lịch sử có tên là phủ Bắc Bình.

Im lặng một chút, nàng hơi nghiêng người, đưa tay vuốt mấy lọn tóc của hắn, rồi lại thu tay về xoa một hồi, chờ đến khi tay ấm lên rồi mới một lần nữa vươn lên chậm rãi day huyệt thái dương cho hắn, “Gia, mấy ngày tới ta phải đi tìm biểu tỷ, có mấy chuyện ta cần phải làm.” Triệu Tôn khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt hưởng thụ nàng xoa bóp.

“A Thất, có một việc, gia cũng phải nói cho nàng biết.” “Chuyện gì vậy, sao nghiêm túc thế?” Triệu Tôn kéo tay nàng xuống, cầm trong tay mình, giọng lạnh lạnh, “Gia quyền của Đại Ngưu từ phủ Thanh Châu tới đây gặp chuyện, vị hôn thê của y đã chết. Việc này do người của Cẩm Cung làm... Đương gia của Cẩm Cung đã bị đến tội rồi.”

“Cái gì?”

Trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hạ Sơ Thất gần như bật dậy theo bản năng. “Chàng nói là, Viên đại ca... đã chết rồi ư?” Triệu Tôn kéo nàng nằm xuống lại, vỗ lưng nàng, “Phải.”

Một chữ “phải” kết thúc của một cuộc đời, cũng làm Hạ Sơ Thất liên hệ mọi chuyện lại với nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện