Triệu Tôn dựa vào chiếc giường mềm chạm khắc hoa lê, khuôn mặt kiêu căng thờ ơ nhưng không còn vẻ nóng nảy vừa rồi nữa, “Biết sai rồi?”
Hạ Sơ Thất lén nhìn hắn một cái, rồi đột nhiên hiểu ra, hắn còn phải dùng nàng nên sẽ không làm gì nàng, chỉ là nàng đã chọc tới uy nghiêm Vương gia của hắn, nên hắn cần một cái thang đi xuống. “Gia, ta đến lập công chuộc tội đây. Rửa chân thôi!” Nàng cười giả lả, sớm đã không còn sự sợ hãi nữa. “Ta nói cho ngài biết, ngay cả cha của ta còn chưa được ta rửa chân cho đầu, ngài là người đầu tiên đấy, có phải đang cười trộm không hả?” Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng tháo giày da, vớ gấm của hắn ra, rồi ngậm uất ức mà tu bổ tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng của mình. Thật ra kiếp trước nàng không có cha nên không có phúc được rửa chân cho ông.
Nghe nàng cằn nhằn, Triệu Tôn không trả lời. Đặt hai bàn chân của hắn vào chậu nước ấm, rồi ngẩng đầu lên, nàng đúng lúc thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn.
“Này, ánh mắt của ngài có sâu, hay trên mặt ta nở ra hoa vậy?” “Ra phía sau bình phong lấy rượu cho gia.” Hắn chỉ bình thản sai khiến Nàng tức giận hừ hừ, xoay người đi, thầm nghĩ cách nói ra diệu kế của mình, đồng thời thuyết phục được hắn.
“Đây ạ.” Nàng đưa bầu rượu bạch ngọc cho hắn, trong phòng nhanh chóng lan ra hương rượu thoang thoảng. “Rượu này thơm quá, tên gì thế?” Triệu Tôn không trả lời câu hỏi của nàng, “Rất tốt, ngươi không hề bỏ thạch tín vào.” “Đừng hoài nghi nhân cách của ta, người được giang hồ gọi là Ngọc diện thần y Tiểu Gia Cát như ta mà lại làm chuyện như thế sao?” Triệu Tôn nhìn nàng với ánh mắt “ngươi chính là người như thế”, khi rượu đó vào trong cổ họng, hầu hết rung lên. Hạ Sơ Thất nhìn thấy vậy, không hiểu sao lại thấy mặt đỏ tim đập nhanh. “Này, ngài làm sao vậy, cô đơn lắm hả?” “Sao mà ngươi có nhiều lời linh tinh thế?” Hắn liếc nàng một cái lạnh tanh, rồi đột nhiên rút chân lên, vẩy nước lên mặt nàng, bản tính độc tài lại lộ ra: “Rửa chân!”
Giọng nói khàn khàn chứa mùi rượu, ít đi chút lạnh lùng, nhiều thêm một chút gợi cảm. Nhưng mà con mẹ nó, đó là nước rửa chân đấy! Thầm mắng một câu rồi Hạ Sơ Thất lại phải nhịn. Nể mặt hắn đẹp trai, xem như sàm sỡ hắn vậy. Nàng cúi đầu xuống, lóng ngóng rửa chân cho hắn, còn thỉnh thoảng nhìn hắn, đoán nguyên nhân hắn trở nên khác thường. Chẳng lẽ là bởi vì Đông Phương Thanh Huyền xuất hiện?
Đây là khả năng thứ nhất, khiến hắn nhớ tới em gái của Đông Phương Thanh Huyền, nỗi khổ bị mối tình đầu vứt bỏ? Chuyện tình thơ mộng trước kia bị khơi lên, không thể nào quên được nên mượn rượu giải sầu, thuận tiện giận cá chém thớt lên nàng?
Khả năng thứ hai, Đông Phương Thanh Huyền là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, hắn ta chỉ nghe lệnh của đương kim lão Hoàng đế, cũng chính là cha của vị Hoàng Thập Cửu Tử này. Nếu không phải Đông Phương Thanh Huyền có âm mưu gì đó thì người gán cho hắn “tội danh” bằng thủ đoạn khôn khéo đó là... cha ruột của hắn?
Hạ Sơ Thất rùng mình, ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy Triệu Tôn đang lạnh nhạt nhìn xuống.
“Lại lười biếng?” Hắn giơ tay níu cổ áo kéo Hạ Sơ Thất lên.
Hạ Sơ Thất lảo đảo ngã nhào lên người hắn, mùi hương cơ thể vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn vào mũi, suýt chút nữa làm nàng sặc: “Này này này, quân tử động khẩu không động thủ, có tin ông đây đánh ngài sưng đầu không hả?”
Trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, khuôn mặt lạnh tanh kia của hắn có thêm một vệt đỏ ửng. Hương cỏ thơm nhẹ nhàng trên người hắn khiến người ta say mê, rồi lại khiến người ta rét lạnh.
“Đừng tưởng rằng ta không biết người đang suy nghĩ gì.” Triệu Tôn đột nhiên nói. Hạ Sơ Thất trợn mắt, cố gắng kéo cổ áo ra khỏi tay hắn.
“Ngài biết kế hoạch của ta sao? Bớt dọa ta đi, ta còn chưa nói mà.”
Buông cổ áo nàng ra, Triệu Tôn hừ lạnh, nằm xuống cái giường mềm rồi xoa trán.
“Đi làm đi, gia phê chuẩn!”
Những lời này khiến Hạ Sơ Thất giật mình hơn cả khi hắn nói biết nàng đang nghĩ gì. Nhìn lại, cái tên kia đang cầm bầu rượu ngọc híp mắt tựa người trên giường, bộ dáng này của hắn làm nàng nghi ngờ hắn đang nói trong lúc say.
“Gia, thứ cho ta nói thẳng...”
“Hử? Tiểu nô, bóp chân.” Giọng say rượu của hắn trầm thấp đến tột cùng.
Xì!
Một đôi chân rùa thì có gì hay mà bóp? Hạ Sơ Thất bĩu môi, ra vẻ phiền muộn mà quỳ xuống, đặt hai chân đã rửa sạch của hắn lên đùi mình, men theo những huyệt đạo mà nàng biết ngoan ngoãn xoa bóp, rồi nghi ngờ mà nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Chẳng lẽ ngài là con giun trong bụng ta?”.
Hai tiếng con giun quá sát phong cảnh khiến hắn nhíu mày, ngừng uống rượu. “Chẳng phải là cái tên ngốc nghếch kia của ngươi bị người ta sờ cái mông sao? Muốn trả thù?” Câu nói thô tục như vậy được phát ra từ cái miệng tôn quý của hắn khiến trái tim nhỏ bé của nàng lại run lên lần nữa. Nhưng nhìn hắn bày ra vẻ lạnh lùng, tư thế chính trực thì lại khiến nàng không nổi nóng được.
“Ngay cả loại chuyện nhỏ này mà ngài cũng biết?”
Hắn im lặng không đáp.
Hạ Sơ Thất chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Ta nói này, có phải ngài sắp xếp ảnh vệ trong truyền thuyết theo dõi ta không?”
Triệu Tôn dửng dưng liếc
nàng, lười biếng nhướng mày, hưởng thụ nàng bóp chân, không hề có ý muốn trả lời.
Hạ Sơ Thất ấn gan bàn chân hắn, lại cười, “Có điều, lần này ngài đoán sai rồi. Ta muốn trả thù cho Lan Đần, nhưng đó cũng chỉ là tiện thể mà thôi. Trong kế hoạch của ta, phần lớn là vì quyền lợi của ngài.” Hắn híp mắt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Vì ta?”
“Đúng vậy, vì ngài.” Hạ Sơ Thất nghiêm túc nói, vẻ mặt vô cùng chân thành. Triệu Tôn mím môi, ra lệnh: “Nói nghe xem.” Hạ Sơ Thất khoái trá liếm môi dưới, vẻ mặt phấn chấn, “Chuyện này nói ra rất dài dòng, chỉ sợ chỉ số thông minh của ngài không tiếp thu ngay được. Vậy đi, ngày mai ta sẽ đưa cho ngài một plan chi tiết, nhìn là biết ngay.”
Triệu Tôn nhìn nàng với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó giơ tay xoa đầu nàng, cứ như vuốt ve thú cưng, giọng nói mang theo hương rượu nhàn nhạt, “Bà lan là gì?”
Phì!
Không màng đến ánh mắt dò xét và cách phát âm kỳ lạ của hắn, Hạ Sơ Thất cúi đầu che giấu ánh mắt đầy ý cười, không trả lời. Danh thư, danh họa, danh khúc, danh... bao nhiêu cái “danh” gì đó, ai mà chẳng hiểu? Nhưng người ở thời đại này vẫn chưa thông thuộc những thứ xa lạ như phương Tây. Chỉ khi Triệu Tôn không hiểu tại sao nàng lại biết nhiều như vậy thì nàng mới có giá trị lợi dụng với hắn. Người có giá trị lợi dụng mới có thể sống tốt hơn. Ra khỏi Ngọc Hoàng các, tuy rất nôn nóng nhưng Hạ Sơ Thất vẫn đến phòng Nguyệt Dục thăm nàng ta trước. Xảy ra chuyện như vậy, nàng biết Nguyệt Dục sẽ không thoải mái. Người ta nói “phép vua thua lệ làng”, lòng ghen tị của phụ nữ là đáng sợ nhất. Tránh vỏ dưa chứ khó tránh được vỏ dừa, Nguyệt đại tỷ không thoải mái, sao nàng có thể yên ổn được?
Quả nhiên, Nguyệt Dục không ngủ.
Có điều, Nguyệt Dục bình tĩnh hơn nàng nghĩ nhiều, cũng có lẽ là nàng ta thật sự không để bụng. Ngược lại Nguyệt Dục còn nắm tay nàng cười nói: “Sở Thất, cô cũng nhìn thấy rồi, không ai đoán được tính tình của gia. Hiện giờ ngài ấy đang thích được cô hầu hạ thì cô cứ theo ngài ấy đi. Gia thoải mái thì chúng ta mới thoải mái, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, cảm ơn Nguyệt tỷ lo nghĩ thay Sở Thất.” Hạ Sơ Thất không tiện nói gì thêm, chỉ đành cười qua loa rồi ra ngoài. Vẽ sơ đồ kế hoạch không khó, khó ở chỗ là nàng không quen viết bằng bút lông cổ đại. Hạ Sơ Thất viết nhiều lần, cuối cùng thì bản kế hoạch với các con chữ xiên xiên vẹo vẹo ra đời, tuy không khớp với cái tên vang dội “Bản kế hoạch chiến lược hợp mưu” ở bên trên lắm, nhưng dù thế nào thì chuyện coi như đã thành công một nửa rồi. Chỉ cần Triệu Tôn đồng ý thì nàng sẽ có thể lấy lại được cái gương, dẫn Lan Đần đi kiếm ít bạc, đi ra ngoài mua nhà nuôi trai bao.
****
Ngày hôm sau, ở viện Dịch Quán. Triệu Tôn mặt không đổi sắc ngồi ghế thái sư xem hết trang giấy, “Đây là bờ lan” mà ngươi nói?” Hạ Sơ Thất nín cười gật đầu, đứng cạnh hắn, chỉ mấy mục lớn trên bản kế hoạch, không chút khách sáo mà khoe mẽ: “Bước đầu tiên, gậy ông đập lưng ông... Bước thứ hai, mượn cơ hội tạo thế... Bước thứ ba, giết người diệt khẩu. Mấy bước này đơn giản nhanh gọn, có trầu không?” Nhìn chữ viết chi chít xiêu vẹo, Triệu Tôn mất một lúc lâu vẫn không trả lời.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, âm trầm. Hạ Sơ Thất quan sát vẻ mặt của hắn, rồi rót thêm dầu vào lửa, “Gia, binh sĩ không muốn làm Tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt. Ngài không nghĩ xa hơn sao?”
Triệu Tôn nhếch môi, lạnh lùng nhìn nàng, không tỏ thái độ.
Nàng bĩu môi, giơ tay ra bóp vai Triệu Tôn, nhỏ giọng nói: “Gia, ngài giữ ta lại chẳng lẽ chỉ là để ta bóp vai bóp chân cho ngài ư? Ta hiểu nỗi lo của ngài, có cái gọi là danh không chính, thì ngôn không thuận. Trong kế hoạch của ta, ngài sẽ ngồi lên vị trí đó một cách dành chính ngôn thuận.” Nàng vừa dứt lời, cổ tay đã chợt cứng lại. Triệu Tôn kéo nàng ra trước mặt, nhìn nàng bằng ánh mắt bí hiểm. Hắn từ từ đứng dậy, nâng cằm nàng lên, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống sát mặt nàng.
“Ngươi hiểu gia vậy sao?”
Khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt khiến Hạ Sơ Thất gần như không thở được.
rn