“A Thất...”
Triệu Tôn đợi ở bên ngoài, cảm thấy không yên tâm bèn gọi một tiếng. Gần như trong thoáng chốc, sắc mặt Thanh Hoa quận chúa trở nên trắng bệch, còn dáng vẻ của Cổ Hoài trông còn nghiêm trọng hơn, cơ thể y2run lên, hai chân mềm nhũn nửa quỳ xuống đất. Phải biết rằng, Triệu Như Na đã được hạ chỉ hứa gả cho Trần Đại Ngưu, không cần biết hai người họ lén gặp nhau vì lý do gì, nhưng nếu bị người khác bắt8gặp, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được. “Quận chúa, quận chúa...” Cổ Hoài hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra đẩy đầu, cánh môi trắng bệch.
Triệu Như Na liếc mắt nhìn y, đôi mắt bỗng nhiên lóe lên thứ cảm xúc tự6mỉa mai. Nàng ta bước lên trước hai bước, nói nhỏ với Hạ Sơ Thất: “Nhà y có mười mấy người, còn có cha mẹ già...”
Hạ Sơ Thất nheo mắt lại, nhìn nàng ta, cười đáp một tiếng, “Gia, đừng vào”, sau đó xoay người3lùi ra, vừa hay chặn được Triệu Tôn đang đứng ở cửa vào, nàng cười hề hề đẩy hắn ra, nói: “Lan Đần ham chơi quá, mang theo hai tiểu nha đầu ra ngoài dạo hội chùa, có một nha đầu, giữa đường thì chuyện5đó tới, đang xử lý ở bên trong kia kìa. Tên khờ này, còn ngại nói ra nữa chứ!”.
Ngay cả bản thân nàng còn nghi ngờ lý do thối nát của mình, nhưng Triệu Tôn lại không hỏi nhiều.
“Đi thôi!”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, gật đầu, rồi vô thức nhìn về cánh cửa kia, mới mỉm cười kéo Lan Đần đang thấp thỏm lo lắng kia tới, khẽ dặn dò, “Đi đi, dẫn nha đầu nhà huynh về nhà, nấu chút nước đường đỏ cho nàng ta uống, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lan Đẩn “ở” một tiếng, nhìn nàng đầy lưu luyến, cuối cùng vẫn phải đi qua, đứng ở chỗ bức bình phong, cúi đầu lẩm bẩm, “Xin lỗi muội muội, ta không ngăn được Thảo Nhi, ta không ngăn được Thảo Thi...”
Triệu Như Na đi tới, kéo hắn.
“Muội đã nói hết những gì cần nói rồi, chúng ta về thôi, ca.” Lan Đần lại “ở” một tiếng, hắn liếc nhìn Cố Hoài rồi cúi đầu đi ra ngoài.
“Muội muội, hắn ta có bắt nạt muội không?” Triệu Như Na lắc đầu, không nhìn cái tên thái y Cổ Hoài vừa mới bị dọa nhũn chân thêm một lần nào nữa, chỉ có điều mỗi khi nàng ta cất một bước chân, bước chân ấy lại mềm yểu thêm một phần. Mãi đến khi giọng nói của Cố Hoài vọng lại từ sau lưng, sống lưng của nàng ta mới thẳng tắp trở lại.
“Quận chúa, là Cổ Hoài phụ bạc người... Cổ Hoài không có phúc phận ấy. Người hãy sống thật tốt, cùng Trần tướng quân sống đến bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử, phu thê hòa thuận...”
Phu thê? Triệu Như Na không xoay đầu lại, khóe môi nở một nụ cười châm biếm.
“Đa tạ Cố thái y.”
Hạ Sơ Thất không kể lại cho Triệu Tôn biết chuyện gặp được Triệu Như Na và Cố Hoài ở hội chùa.
Chẳng phải vì lý do gì, chỉ vì mọi người đều là phụ nữ, phụ nữ cần gì phải làm khó nhau? Tuy nàng tin Triệu Tôn sẽ không nói ra, nhưng hắn là một nam nhân, lại có quan hệ cực kỳ thân với Trần Đại Ngưu, nàng không muốn hủy hoại Triệu Như Na. Dù sao không phải ai cũng không quan tâm đến mặt mũi như Hạ Sơ Thất nàng, một người phụ nữ trói gà không chặt, không bảo vệ được hạnh phúc của bản thân mình, nghĩ đến thế thôi cũng đã đủ đáng thương rồi.
Khi Hạ Sơ Thất đi đến Vân Nguyệt các vẫn thường gặp mặt Cổ Hoài. Tên thái y trẻ tuổi tuấn tú nho nhã này quả thật có chút học vấn. Nhưng chắc do Hạ Sơ Thất không thích kiểu nam nhân không có khí phách nam tử, nên từ sau cái ngày ở hội chùa, mỗi lần giáp mặt y, nàng cứ luôn nhớ đến cảnh bắt gặp trong trà lâu, Triệu Như Na đáng thương tội nghiệp, Cố Hoài khiếp sợ lúng túng khi nghe thấy giọng của Triệu Tôn.
Nếu đổi lại là nàng thì nàng sẽ tặng ngay cho một cước, quá hèn nhát.
Cố Hoài nhìn thấy nàng, có vài lần muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng ai cũng không nói gì thêm. Hạ Sơ Thất chờ đợi hôn lễ của mình, trong lúc đi lại trong cung, luôn có thêm một vài ánh mắt dòm ngó đến, nhưng nàng ngay thẳng, không có gì phải khiếp sợ, cũng không quan tâm người khác nhìn nàng như thế nào. Vài ngày qua, nàng lại chạm mặt Triệu Miên Trạch vài lần, hắn không còn quấn lấy nàng nữa, cũng không còn nhắc đến thân phận của nàng. Nhưng mỗi khi nhìn vào mắt hắn, nàng cứ cảm thấy lạnh sống lưng.
Nàng rất muốn “chạm mặt” Đông Phương Thanh Huyền. Nàng muốn chính miệng hỏi hắn ta chuyện chiếc túi hương.
Những chuyện cứ kỳ quái như thế đấy, ngày thường nàng không muốn nhìn thấy hắn ta thì hắn ta cứ vờn qua vờn lại trước mặt nàng, đến khi nàng có việc muốn tìm, thì ngay cả bóng dáng của hắn ta cũng chẳng thấy đâu.
Nên ở thì không ở, không nên ở thì cứ ở lì ra đó. Một ngày trước khi Thanh Hoa quận chúa được gả vào phủ Định An Hầu, Hạ Sơ Thất bước ra từ cung Khôn Ninh thì bị Hạ Vấn Thu, người đến “thỉnh an” hoàng hậu nương nương chặn trên đường. Lại bị chặn đường lần nữa, khiến nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, hai phu thê Triệu Miên Trạch này sao cứ thích chặn người khác thể nhỉ?
“Muội muội.” Giọng của Hạ Vấn Thu thong thả ung ung, vừa lên tiếng là đã “dùng đến quan hệ họ hàng”. Nhưng Hạ Sơ Thất lại không muốn “dính dáng” đến nàng ta một chút nào, nàng nhếch môi, hỏi: “Trắc phu nhân gọi ai là muội muội vậy? Muội muội của người đều ở Đông cung mà nhỉ? Tuyệt đối đừng gọi lung tung, làm loạn vai vế.”
Hai chữ vai về, trực tiếp làm mặt Hạ Vấn Thu biển sắc. Nàng ta chỉ là trắc phu nhân của Triệu Miền Trạch, là một tỳ thiếp. Còn Hạ Sơ Thất lại là Cảnh Nghi quận chúa do Hồng Thái Để sắc phong, xét về thân phận thì tất nhiên cao quý hơn nàng ta nhiều.
“Vâng thưa quận chúa.” Thấy nàng ta ngoan ngoãn, ánh mắt Hạ Sơ Thất hơi lóe sáng, “Trắc phu nhân tìm bổn quận chúa có việc gì?”
Hạ Vấn Thu hơi lúng túng, nhìn trái nhìn phải, rũ mắt xuống, thành thật lên tiếng, “Thần thiếp muốn mời quận chúa xem giúp thân thiếp, cơ thể này của thiếp, có thể với Miên Trạch hay không...” Suy cho cùng cũng là một nữ tử, nàng ta ngại nói ra những chữ kiểu như “động phòng”. Nhưng Hạ Sơ Thất biết, Đông cung gần đây không được thái bình lắm, có vài tỳ thiếp mới vào, chỉ e rằng Hạ Vấn Thu
đã lo lắng đến mức tối ngủ không yên giấc, nên mới muốn động phòng với Triệu Miên Trạch, có thai để rồi giữ chặt trái tim nam nhân.
Hạ Sơ Thất nghĩ ngơi thoáng qua một chút, cười híp mắt “mời” nàng ta qua một bên, hỏi tình hình của nàng ta, rồi nghiêm túc bắt mạch, sau đó mới giả vờ cười nói: “Chúc mừng! Cơ thể của trắc phu nhân rất khỏe, xem ra có thể mang thai con cháu hoàng gia được rồi...”
“Thật ư?” Hạ Vấn Thu bất chấp lễ nghi, vui mừng đến nỗi trừng to mắt. Hạ Sơ Thất khẽ cười, “Tất nhiên là thật. Chỉ là nghe nói gia trạch của trắc phu nhân dạo gần đây không yên ổn. Trong nhà có thêm vài con hồ ly tinh, ngày tháng không được ổn cho lắm nhỉ? Điện hạ vẫn thường đi đến chỗ trắc phu nhân chứ?”
Vừa nghe thấy câu này, vành mắt Hạ Vấn Thu đỏ bừng, “Không giấu gì quận chúa, thần thiếp không có phúc phận tốt như quận chúa, bụng của mình không chịu cố gắng... điện hạ sủng ái thần thiếp hơn hai năm, không hề đụng đến nữ nhân nào khác, nhưng thần tiếp lại không thể sinh được một đứa con cho người, thế nên cũng không trách được ngài ấy...” Nói đến đây, nàng ta lấy một túi tiền nặng trịch từ trong ngực ra, nhét vào tay Hạ Sơ Thất, nghẹn ngào nói: “Quận chúa, nhờ người đấy. Người giúp thần thiếp nói với điện hạ, nói là cơ thể thần thiếp khỏe hẳn rồi, có thể, có thể rồi...” Hạ Sơ Thất liếc nhìn nàng ta, rồi nhét túi tiền vào ngực, “Ta nói, chỉ e rằng không hay cho lắm?” Hạ Vấn Thu nắm chặt tay nàng, mặt mày khổ sở bất lực, dáng vẻ “tuyệt vọng”, “Nếu thân thiếp nói thì không chắc ngài ấy sẽ tin, cho rằng thần thiếp chỉ lừa ngài ấy mà thôi... Quận chúa, xin người, ngài ấy tin lời của người.” Đối với những người cứ luôn treo chữ “xin” bên miệng, ngoại trừ Lan Đần ra, còn lại Hạ Sơ Thất đều miễn nhiễm hết. Nể mặt túi tiền trong ngực, nàng vẫn nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp dành cho Hạ Vấn Thu, “Ngại quá, bổn quận chúa chỉ phụ trách xem bệnh, không phụ trách kéo dây tơ hồng. Trắc phu nhân, ngươi hãy tự xử lý đi.” Trước giờ Ha Sơ Thất luôn làm việc theo kiểu “vô sỉ”. Thường nói cầm tiền của người ta thì phải giúp người ta giải nạn, nhưng nàng đã cầm tiền của người ta rồi mà vẫn có thể xem như chưa cầm bao giờ, cáo từ hiên ngang, xoay người bỏ đi. Quả thật đúng với một câu nói: không phải người một nhà, không vào chung một cửa. Chưa đi được bao xa thì nàng nhìn thấy hiệu của Triệu Miên Trạch dừng ở đó.
Nàng muốn đi vòng qua, giả vờ như không nhìn thấy hắn. Nhưng hắn lại xuống kiệu, đi về phía nàng, “Hạ Sở, nàng vẫn khỏe chứ?” Rảnh rỗi kiếm chuyện? Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, “Sao ta lại không khỏe? Ăn được ngủ được, khỏe đến mức không thể nào khỏe hơn.” Nói đến đây, nàng liếc hắn, rồi chỉ về hướng vừa gặp Hạ Vấn Thu lúc nãy, “Người không khỏe đang ở bên kia, ngươi đã nhìn thấy nàng ta rồi đúng không, có ý né tránh à? Chậc! Ta nói điện hạ cũng nhẫn tâm thật, tốt xấu gì hai người cũng từng yêu thương nhau, ngươi đúng là chỉ biết thấy người mới cười mà không thấy người cũ khóc, đừng quá đáng như vậy chứ?”
Triệu Miên Trạch nhìn nàng, trái tim co thắt lại, “Nàng không còn gì khác muốn nói với ta ư?” Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, “Ta có thể có lời gì khác nói với ngươi?”
Thần sắc Triệu Miền Trạch trôi xuống, bước lên trước một bước, “Tốt xấu gì ta cũng là... Thôi, không nói nữa. Nàng không thể hỏi thăm ta có khỏe hay không ư?”
Hạ Sơ Thất trợn mắt, “Không dám quan tâm ngươi. Ha ha, ta sợ người trở nên kiêu ngạo.” Nghe thấy lời nói chua cay khắc nghiệt của nàng, không biết vì sao Triệu Miên Trạch lại muốn giải thích, “Ta không hề đụng tới những nữ nhân kia.” Hạ Sơ Thất hơi sửng sốt, bật cười, “Lời này người nên đi nói với trắc phu nhân, nàng ta nghe rồi nhất định sẽ thấy rất vui. Chỉ đáng tiếc, tên khốn kiếp nhà ngươi đã vứt tim đi đâu mất rồi?”
Vứt đi đâu rồi? Sắc mặc vốn dịu dàng của Triệu Miên Trạch hơi thay đổi, hắn muốn tỏ ra bình tĩnh khi ở trước mặt nàng, nhưng lòng bàn tay đang siết chặt kia lại chảy đầy mồ hôi, “Nàng không cần phải châm biếm ta. Ta làm như thể cũng là vì muốn tốt cho Thu Nhi. Ngày hôm đó nàng cũng ở cung Khốn Ninh, hoàng tổ mẫu của ta một lòng muốn gây khó dễ cho Thu Nhi, nàng cũng nhìn thấy đấy. Nếu ta không lạnh nhạt với nàng ấy, chỉ e hoàng tổ mẫu sẽ càng làm gay gắt hơn...” Triệu Miên Trạch không nói sâu hơn, nhìn dáng vẻ như hiểu như không của nàng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Hạ Sở, lời ta nói lúc trước, luôn luôn có hiệu lực.”
“Lời mà người nói, nó đã sớm mất hiệu lực ở chỗ của ta rồi. Thật ngại quá, ta còn phải tới Vân Nguyệt các, không ở cùng được nữa.” Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi hai bước, nhưng khi nghĩ ngợi gì đó, nàng lại xoay đầu lại, nhìn Triệu Miền Trạch với vẻ như cười như không, nói một cách ám chỉ: “Trắc phụ nhận nhà người vừa mới hối lộ ta, nói là hy vọng ta có thể ở trước mặt người nói cơ thể nàng ta đã khỏe hẳn, các người có thể động phòng rồi. Điện hạ cố gắng nhiều hơn, đừng để ta thất vọng nhé. Sinh được nhi tử thì nhớ cho ta một bao lì xì lớn!” Câu này được nàng nói ra cực kỳ “độc địa”.