*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Quận chúa, người sinh bệnh ư?” “Đâu có!” Hạ Sơ Thất chỉ cười.
“Không bệnh người nấu thuốc làm gì chứ?”
“Ai nói thuốc chỉ có thể dùng để uống? Ta phải ngâm một loại thuốc, thư giãn gân cốt.”
“À: Tắm thuốc.”
“Tinh Lam à...” Nhìn vẻ do dự như có như không trên khuôn mặt thuần khiết của nàng ta, Hạ Sơ Thất uống một ngụm nước rồi “rột rột” nhổ đi, kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh, cười híp mắt nói, “Lần này, ngươi có thể làm một người đứng yên lặng quan sát. Lặng lẽ... đừng nói cho bất kỳ người nào khác được không?”
***
Vùng biên cương phía bắc nồng nặc khói lửa chiến tranh như thể ném một viên đá xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến khắp kinh sư2nhốn nháo trong làn khói dày đặc. Người thời này thích bàn việc nước, xảy ra chuyện lớn như thế, trên phố lớn hẻm nhỏ, trong trà lâu tửu quán, không nơi nào không thảo luận chuyện Tấn vương điện hạ lại mặc giáp lên trận. Một cuộc chiến nữa sắp đến, Bắc Địch vẫn đang sinh sự, vùng biên cương phía Nam vẫn chưa yên ổn, một cuộc đại chiến bắt buộc phải trả giá bằng máu tươi và sinh mệnh làm kích thích thần kinh của người đời.
Xuân phong bất cố nhân gian ý, dương quang do tự sái hoàng thành. (Gió xuân sao thèm hiểu ý người, nắng mai chiếu rọi hoàng thành nguy nga.)
Ngày hôm sau, ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí, Hạ Sơ Thất8ngồi ngựa đi đến cung Khôn Ninh.
Tường cung đỏ thắm, ngói xanh lưu ly, mọi thứ như thường. Trên đường, từ xa nàng đã nhìn thấy một chiếc kiệu đi qua khỏi cổng cung Khôn Ninh, rời đi theo hướng ngược lại với nàng. Các cung nữ thái giám hai bên đường đồng loạt cúi đầu quỳ xuống, áo lụa của nữ tử trên kiệu tung bay dưới ánh nắng mặt trời mang theo thần thái tôn quý. Cổng phi? Lại đi lướt qua vai bà ta lần nữa, Hạ Sơ Thất cau mày.
Nàng vừa vào trong sân, Tôn ma ma đã mỉm cười tiến lên nghênh đón.
“Nương nương, Cảnh Nghi quận chúa đến rồi.”
Trương hoàng hậu trông có tinh thần hơn trước rất nhiều, nhưng suy cho cùng do tuổi6tác đã cao, lại mắc phải bệnh này, cho dù là hoàng hậu tôn quý, tận hưởng sự trị liệu tốt nhất, nhưng cũng bị ho khan không ngừng, tụ máu đau ngực. Nhưng bà ta nghe lời Hạ Sơ Thất, không còn nằm ngày đêm trên giường đợi chết như trước nữa, chỉ cần có thể đứng dậy đi lại đều sẽ ra vườn chăm chút hoa cỏ.
“Cảnh Nghi đến rồi à?”
Người lớn tuổi, tính tình cũng dịu đi. Trương hoàng hậu ăn mặc giản dị, tay cầm cuốc đất, đang ngồi trong bụi hoa mẫu đơn xới đất. Bà yêu thích trồng hoa làm vườn, cực kỳ tận tâm tận lực, giống như hầu hạ lão tổ tông vậy. “Sao hôm nay nương nương ăn mặc giản dị thế?”3Hạ Sơ Thất đi đến. Trương hoàng hậu không ngẩng đầu, ho khan vài tiếng, cười đầy khó khăn, sắc mặt dịu dàng, “Không phải phía bắc đang đánh trận ư? Bổn cung đề xướng lục cung tiết kiệm ăn mặc chi tiêu, tất nhiên phải lấy thân làm gương rồi.”
“Nương nương đại nghĩa.” “Một bộ xương già, ăn không được bao nhiêu, mặc gì cũng như nhau, bổn cung thì không sao, chỉ có điều tủi thân cho những phi tần trẻ tuổi trong cung rồi, tuổi tác đẹp như hoa, còn phải chịu khổ với bổn cung.” Bà cúi đầu, xới đất, thần sắc thản nhiên. Nhưng Hạ Sơ Thất nghe thấy thế, bỗng dưng nhớ đến Công Phi vừa mới rời đi lúc nãy. Tuy chỉ nhìn từ5xa nhưng nàng nhìn thấy rất rõ, hôm nay Công phi ăn mặc rất sặc sỡ, xem ra không hề nể mặt “lời đề xướng tiết kiệm” của hoàng hậu nương nương rồi nhỉ? “Cảnh Nghi, mau đến đây, xem ngụy tử của bổn cung...” Hạ Sơ Thất là một người tầm thường, không hiểu thị từ ca phú, càng không hiểu thêu thùa may vá, ngay cả trồng hoa làm vườn cũng không biết gì. Nhưng nhìn gốc mẫu đơn được Trương hoàng hậu chăm đến mức “châu tròn ngọc sáng” kia, dưới lớp ngói lưu ly vàng lấp lánh hé lộ cành lá và nụ hoa một cách yêu kiều quyến rũ, chỉ thế thôi cũng biết đây là một thứ tốt. “Ôi, thật đẹp, nhiều búp hoa như vậy. Đợi đến khi nở hoa, chắc chắn sẽ đẹp lắm.”
Trương hoàng hậu cười nói: “Bổn cung đếm rồi, tổng cộng có ba mươi sáu búp hoa. Nếu thời tiết tốt như hôm nay, e rằng chưa đến nửa tháng sau là nở rồi.” Bà nói xong khựng lại, rồi cười tiếp, “Mỗi năm hoa nở sớm, mỗi năm ngóng xuân về, chỉ có điều năm nay nhìn thấy nó ra hoa, không biết sang năm còn có thể nhìn thấy nữa hay không?”
Hạ Sơ Thất nhìn thần sắc ảm đạm trên khuôn mặt của bà, nàng khẽ cười, “Nương nương đừng buồn, người là mẫu nghi thiên hạ, đức hạnh bao la, phúc phận ngày sau vẫn còn nhiều lắm, đừng nói là năm sau, cho dù hoa có nở một trăm năm người cũng vẫn có thể nhìn thấy.”
“Nhìn cái miệng nhỏ ngọt chưa kìa!” Trương hoàng hậu cười ha ha, xoay đầu lại, “Cảnh Nghi, con có thích mẫu đơn không?” Hạ Sơ Thất cười híp mắt, trả lời, “Thích ạ, tất cả những thứ có thể dùng làm thuốc thì còn đều thích.” “Ổ, mẫu đơn cũng có thể dùng làm thuốc?”.
“Vâng a, bách thảo cũng có thể dùng làm thuốc thì huống hồ là mẫu đơn?” Tỉa tót câu chữ, nói ra một câu, nàng buồn cười đến nỗi khóe môi co giật, mới nói: “Rễ mẫu đơn có thể chế thành "đan bì”, là vị thuốc Trung y cực kỳ nổi tiếng. Có thể lọc máu giảm đau, hoạt huyết xua tan tắc nghẽn, thống kinh giảm áp, kháng khuẩn tiêu viêm, dùng lâu còn có thể dưỡng huyết và gan, ích thân tăng tuổi thọ, làm chậm lão hóa, giúp mặt mũi hồng hào...”
“Được rồi được rồi được rồi.” Trương hoàng hậu cười, ngắt lời nàng, “Đứa trẻ này, sắp bị con nói thành tiên đan diệu dược, báu vật vô giá rồi.”
“Ha ha, vốn là báu vật mà. Thật ra, bách thảo đều là báu vật, chỉ có điều Trung y xem trọng phương pháp sấy nướng, cùng một loại thuốc, nhưng do những người khác nhau chế tạo thì hiệu quả cũng sẽ khác nhau rất nhiều. Quá nhiều
thầy thuốc chỉ biết một nhưng không biết hại, lãng phí dược liệu đã đành, còn không thể tận dụng hết tác dụng của thuốc.”
“Ô?” Trương hoàng hậu nghe mà thấy rất có hứng thú, “Hèn gì thuốc dùng cho bổn cung, con đều lấy về từ cục Ngự Dược rồi tự mang đi bào chế. Nha đầu này, là một đứa trẻ có tâm, có con, cơ thể của bổn cung thật sự nhẹ nhõm hơn nhiều...”
Hạ Sơ Thất mím môi, cười trả lời, “Là việc con nên làm, nhưng sau này nương nương vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được, không thể tùy tiện để người khác thừa cơ làm bậy.” Nàng nói rất khéo, mục đích là để nhắc nhở Trương hoàng hậu, đừng dễ dàng tha cho tên tiểu nhân hại bà “trúng độc” kia. Từ sau khi Trương hoàng hậu “xử lý” khéo Hạ Vấn Thu, nàng luôn đợi hành động tiếp theo của bà. Nhưng Hạ Đình Đức bị chịu quân côn, tuy không có binh quyền, nhưng vẫn làm Ngụy quốc cổng. Đám con của gã cũng mang chức cao. Điều càng khiến Hạ Sơ Thất thấy bực bội là Hạ Đình Đức bị đánh, bởi vì cơ thể chưa hồi phục nên lần này khéo thế nào lại thoát khỏi cuộc chiến, miễn đi nguy hiểm từ cuộc chiến bắc phạt, đúng là thiên lý khó dung.
Bàn tay đang cầm cuốc đất của Trương hoàng hậu khẽ chững lại, ho khan vài tiếng, đợi sau khi Hạ Sơ Thất vuốt lưng cho bà một lúc, bà mới tiếp tục xới đất, cũng tiện thể dời chủ đề nói chuyện, “Cảnh Nghị à, gốc mẫu đơn này theo bổn cung được vài năm rồi. Nhắc đến nó, còn có một vài nguồn gốc xa xưa. Năm xưa bệ hạ mở rộng quân đội ở Lạc Dương, chiêu mộ binh lính địa phương, sau đó đánh một trận suốt ba tháng trời... Khi người trở về thì mang về cho bốn cùng một gốc hoa mẫu đơn, người nói đây là một gốc hoa tôn quý nhất trong số các hoa mẫu đơn ở Lạc Dương, người nói chỉ có nó mới xứng với bốn cung.”
Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt dãi dầu sương gió của bà. Nếp nhăn, đồi mồi, làn da chảy xệ, mí mắt cụp xuống, bây giờ bà là một người phụ nữ đã già. Nhưng nghe bà bình thản kể lại, nàng lại nghĩ đến năm ấy, khi Hồng Thái Để lúc trẻ ôm gốc hoa mẫu đơn tặng cho bà khi đó vẫn còn trẻ trung, trên khuôn mặt bà từng lóe lên tia sáng chói lóa, tình cảm của họ khi ấy chắc chắn rất tốt, nhưng khi ông ta trở thành để vương cao quý, sở hữu vô số phi tần, ông ta có từng nhớ đến ái ý khi tặng mẫu đơn lúc xưa không?
“Lão Thập Cửu giống phụ hoàng nó.” Nàng đang suy nghĩ về cuộc đời và tình yêu, Trương hoàng hậu lại nói thêm một câu. Hạ Sơ Thất khẽ sững sờ.
Khi nói chuyện với đệ nhất phu nhân của Đại Yến, trước giờ nàng vẫn luôn chú ý, chỉ sợ không cẩn thận bị bà gài bẫy. Từ mẫu đơn rồi lại nói đến Triệu Tôn, nàng không biết dụng ý của Trương hoàng hậu, chỉ khẽ “vâng” một tiếng, trả lời qua loa. Còn lại trong lòng: Tốt nhất là không giống cha hắn mới tốt, nếu cũng giống cha hắn, vừa máu lạnh vừa cố chấp, còn có tam cung lục viện bảy mươi hai phi thì có để nàng sống nữa không đây?
Đợi đã! Mẫu đơn quốc sắc, mẫu đơn đồng nghĩa với hoàng hậu? Bà hỏi nàng có thích hay không, lại nhắc đến Triệu Tôn giống phụ hoàng hắn. Chẳng lẽ bà đang ám chỉ bản thân mình, đàn ông là đế vương, thật ra chẳng có lợi ích gì đối với phụ nữ? Nàng đang suy đoán thì Trương hoàng hậu lại nói tiếp: “Khi lão Thập Cửu còn bé đã hiểu chuyện nghe lời, còn rất ngoan ngoãn, nó do ta nuôi lớn lên người, ta là người hiểu nó nhất. Cảnh Nghi, con là một đứa bé có phúc phận... khụ khụ... con đừng oán giận nó. Có nước mới có nhà. Phụ hoàng nó là người như thế, nó cũng là người như thế.”
Trên đời có rất nhiều người thông minh, Hạ Sơ Thất cũng từng cảm thấy mình đủ thông minh. Nhưng có nhiều lúc, gừng càng già càng cay, Trương hoàng hậu có thể yên ổn “hiền” đến gia trong chốn hậu cung Đại Yến, nàng cảm thấy không chỉ đơn giản chỉ là thông minh. Vì thế trước khi hiểu được ý tứ thật sự của bà, nàng không nên trả lời tùy tiện. Chỉ cần “ngại ngùng” gật đầu là được, nói có thể có được sự yêu thích của Tấn vương điện hạ quả thật là phúc phận của nàng, cũng thông cảm cho trách nhiệm của một thân vương Đại Yến như hắn phải gánh vác.
Trong tiếng nịnh nọt của nàng, Trương hoàng hậu ho khan liên tục, nhưng vẫn không dừng xới đất, “Điều bổn cung cảm thấy có lỗi với lão Thập Cửu nhất chính là chia rẽ nhân duyên của nó với A Mộc Nhĩ. Người đời thường nói, thà phá mười ngôi miếu chứ không hủy một hôn sự. Hôm nay, bệnh của bổn cung, chỉ sợ là quả báo đã đến rồi.”
Bà ta vừa nói xong, Tôn ma ma kia liền vội vàng tiếp lời. “Nương nương, những lời Cống phi nói, người đừng để ở trong lòng.”
Hạ Sơ Thất thẩm kinh hãi. Nàng không biết tiếp theo Trương hoàng hậu còn nói gì nữa. Nhưng nếu bà ta đã đánh một cái vòng lớn như thế, lại nhắc đến Đông Phương A Mộc Nhĩ, đối với nàng mà nói chưa chắc đã là một chuyện tốt. Vì để chặn lời bà ta, Hạ Sơ Thất mỉm cười giơ tay ra, giữ lấy cây cuốc trong tay bà.