*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Theo lòng riêng, Hạ Sơ Thất không muốn đi. Nàng muốn theo đội ngũ tới Kể Châu tìm Triệu Tôn. Nhưng mệnh lệnh đã hạ xuống, nàng không muốn vì chuyện nhỏ này mà lý luận với Hạ Thường. Trước khi gặp được Triệu Tôn, nàng không dám làm bại lộ thân phận của mình. Thanh Châu là một trong chín châu của “Cổ Cửu Châu” được phân chia khi Đại Vũ trị thủy, từ xưa đến nay là pháo đài chiến lược, khống chế được con đường giao thông quan trọng từ Trung Nguyên đi Giao Đông. Nơi này giáp với vùng núi Nghi Mông ở phía Nam, bình nguyên Lỗ Bắc ở phía Bắc. Cho nên, Thanh Châu là vùng đất yết hầu, xưa nay luôn là nơi giao tranh của quân đội. Đương nhiên, ấn2tượng sâu nhất về Thanh Châu của Hạ Sơ Thất, đó là nơi này là quê quán của Trần Đại Ngưu. Giống như những ngày trước, trên đường đi lúc nào cũng có thể nhìn thấy dân chúng dìu già dắt trẻ xuôi Nam chạy trốn. Nàng tò mò ngăn vài người lại hỏi, mới biết được phía Bắc đang chiến tranh rất gay gắt, dân chúng không ở lại nổi nữa, thêm chuyện mấy năm nay liên tục chiến loạn, ai cũng muốn xuôi Nam tìm kiếm một địa phương an ổn để ở lại sinh sống.
Nghe bọn họ miêu tả thảm trạng của chiến tranh, trong lòng Hạ Sơ Thất lo lắng. Nàng lo lắng thay cho Triệu Tôn.
Nhưng càng nóng lòng như lửa đốt thì ông trời càng không chiều lòng người. Tối qua có8mưa nhỏ, tuy đường sá không quá gập ghềnh nhưng mặt đường quá ướt, bánh xe trượt, tốc độ đi không thể nào nhanh được. “Vòng qua ngọn núi này là sẽ nhanh chóng tới được Ích Đô.” Lão Mạnh là tiểu kỳ trưởng, cũng là người lớn tuổi nhất trong mười người, ông hiền lành nên không khí cũng rất thoải mái. Bọn họ đều là lính hậu cần, trên người không có trọng giáp, mấy người Hắc Bì còn cởi cả khinh giáp, thắt áo ngang eo, vai trần lớn tiếng đùa giỡn. Không thể không nói, so với tướng sĩ tắm máu sa trường ở phía trước, cuộc sống của lính hậu cần dễ thở hơn rất nhiều. Hạ Sơ Thất nghĩ: Có lẽ đây cũng là nguyên nhân là Nhị Quỷ sắp xếp cho6nàng ở đây.
Nàng đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Hắc Bì mắng: “Ngươi ngọ nguậy cái gì thế hả?”
“Ta mệt quá, ta muốn uống nước.” Người nói chuyện là “côn cơ”, nàng ta và mấy thiếu nữ Bắc Địch đều bị trói hai tay ra sau lưng, có lẽ là quá mệt mỏi nên nàng ta bắt đầu không phối hợp, ngọ nguậy liên tục ở trên xe. Nghe Hắc Bì hét lên, Hạ Sơ Thất không để ý tới, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, lại nhìn núi ở hai bên, rồi nhìn tiếp về con đường dài phía trước mắt. Đột nhiên, nàng nhíu mày, nhảy xuống xe, đi lên trước mấy bước, cúi đầu quan sát dấu vết vó ngựa in trên nền đất lầy lội.
“Lão Mạnh...”
Nàng trèo lại lên xe, ngồi xuống3bên cạnh lão Mạnh, thấp giọng nói. Lão Mạnh quay đầu nhìn, “Sao thế?”
Hạ Sơ Thất nhíu mày, nhìn về đám “chiến hữu” cao cấp không hơn đám thổ phỉ là bao, giọng trầm xuống, “Mọi người mặc quần áo chỉnh tề, canh tù binh cẩn thận. Trên mặt đất nhiều dấu chân ngựa, ta thấy không bình thường.”
Hắc Bì cười phá lên, trề môi với nàng, “Tiểu Tề, nhìn bộ dạng nhát gan của người kia, lần đầu tiên ra chiến trường hả? Đây là đường đi Ích Đô, có dấu chân ngựa thì sao chứ? Hơn nữa, Thanh Châu dưới sự cai trị của Đại Yến, có Đại tướng quân vương sừng sững ở đó, Định An hậu cũng ở phủ Đại Đông, một đường này toàn là người của ta, người cho rằng đám thái5tử Bắc Địch còn có thể đánh tới phú Thanh Châu chắc?”.
Thấy thái độ khinh thường trong mắt gã, Hạ Sơ Thất mím môi không nói. Tuy gã nói rất có lý nhưng nhìn “côn cơ”, nàng vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, “Mọi người vẫn nên đề cao cảnh giác thì hơn.” “Con bà nó, ngươi không chịu yên đúng không, nghĩ mình là cái quái gì hả?” Người nói chuyện họ Mã, tất cả mọi người đều quen gọi y là “Mặt Ngựa”. Tính người này không tốt lắm, nói chuyện rất bỗ bã, “Tiểu Tề, nếu không phải tối qua ngươi ở trong châm ngòi thổi gió, Chỉ huy thiểm sự đại nhân sẽ trút giận lên đầu chúng ta sao? Nếu đi theo đội ngũ lớn, ta phải chịu tội tình này sao? Ông đây thà đi áp tải lương thảo, thuốc nổ chứ cũng không muốn giải lũ đàn bà này, chỉ được nhìn mà không được ăn...”
Nói tới đây, “Mặt Ngựa” quay đầu nhìn về phía mấy thiếu nữ mi thanh mục tú ngồi trên xe ngựa, giọng điệu trở nên dâm tà, “Các huynh đệ, đường này khó đi, mấy anh em chúng ta cứ thể đưa đám đàn bà này tới Ích Đô, chẳng phải là hời cho đám người ở phủ Thanh Châu hay sao? Không bằng chúng ta mỗi người một em, chén luôn ở đây đi. Ta thấy, đứa này xinh đẹp nhất, dành cho lão Mạnh. Còn Tiểu Tề và Tiểu Bố ấy à, lông còn chưa mọc, ở một bên nhìn các ca ca chơi đi...”
Y nói nửa đùa nửa nghiêm túc, mấy người khác cũng cười vui đùa: “Mặt Ngựa nói đúng, mấy anh em chúng ta mệt sống mệt chết, sao phải thể chứ? Dù sao cũng là thát tử Bắc Địch, không làm thì phí của.” Nghe mấy người đàn ông cợt nhả, Hạ Sơ Thất lạnh lùng nhìn họ: “To gan ra phết nhỉ! Các ngươi đã quên tối qua ngay cả Chỉ huy thiêm sự cũng bị đánh à?” “Đó là ở trong doanh trại, giờ ở ngoài vùng hoang vu dã ngoại, ai biết chứ?”
“Ha ha, Mặt Ngựa nói đúng!”
“Lão Mạnh, ta thấy được đấy, cho dù không làm thì sờ tí cũng được chứ nhỉ?”
Vài người nói đến khi thể ngất trời, mấy cô nương kia đều nhìn về phía “côn cơ”, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, trong miệng nói vài câu gì đó, sau đó “côn cơ”
lại nói vài câu trấn an bọn họ, trên mặt cũng có lo sợ nhưng vẫn có thể coi là bình tĩnh.
“A...”
Một thiếu nữ Bắc Địch hét lên, tiếp theo đó là tiếng cười ha ha của Mặt Ngựa. “Mông ngon phết, eo cũng được, để quân gia thử lại nào...” Gã cười xấu xa, tay lại định thò ra, cô nương kia bị trói tay nên chỉ có thể vặn mình trốn tránh làm cho đám đàn ông vui vẻ cười vang lên. “Côn cơ” trợn trừng hại mắt, dùng tiếng Hán trúc trắc của mình mắng một câu “Đồ khốn nạn” rồi nhào tới ngăn cản. Mặt Ngựa nhìn thấy “côn cơ” thì mắt sáng rực, bỏ qua thiếu nữ kia, chuyển sang véo nàng ta. Hạ Sơ Thất căng thẳng trong lòng, định hồ lên “Mã đại ca” nhưng đã lại nghe thấy lão Mạnh gầm lớn. “ồn ào cái gì hả? Con mẹ nó, dùng tay hết lại!”
Mặt Ngựa liếm môi, cười gượng, ngón tay lại xoa xoa, nhìn lão Mạnh không phục, “Lão Mạnh, đây đều là người Bắc Địch, người Bắc Địch bắt được phụ nữ của Đại Yến ta, bọn chúng có khách khí không chứ? Bọn chúng không gian dâm hay sao? Tại sao chúng ta phải đối xử tốt với đám tiện nhân này? Theo ý ta ấy mà, người Bắc Địch làm được, chẳng lẽ chúng ta không làm được sao?” Lão Mạnh phỉ nhổ: “Con mẹ ngươi ngại mệnh mình quá dài thì cứ làm đi!”
Mặt Ngựa vui vẻ: “Ngươi không tố giác ta chứ?” “Thôi đi! Ngươi cứ quản tốt cái thứ đồ chơi kia của mình đi đã.”
“Lão Mạnh à, người lớn tuổi rồi nên không được đúng không?” Mặt Ngựa dán sát lại, làm một động tác cực kỳ đáng khinh khiến mấy người đàn ông còn lại cười vang lên. Một người tên Chu Nhị còn làm động tác bắn về chỗ ông ta ngồi, cười trêu chọc, “Lão Mạnh, ngươi nhìn Mặt Ngựa chào cờ thế kia cũng không tốt lắm đâu, không bằng ngươi thành toàn cho hắn đi?”
Lão Mạnh trừng mắt với gã ta, thở hổn hển quát lên: “Con mẹ nhà ngươi, ông đây là kỳ trưởng hay là các ngươi hả? Ông nói mà còn không nghe đúng không? Nhanh, mặc quần áo lên, tập trung tinh thần, còn phải tới Ích Độ để báo cáo kết quả làm việc nữa.”
Lão Mạnh dù gì cũng là kỳ trưởng, ông tức giận mắng người nên đám đàn ông vừa rồi còn bị mấy cô nương khiến cho lửa nóng trong người bốc lên cũng phải nguội ngắt, miệng chỉ hậm hực vài câu rồi cũng không nói nữa. Hạ Sơ Thất nhìn về phía lão Mạnh với ánh mắt cảm kích, sau đó ngẩng đầu nhìn phong cảnh của núi Ngưỡng Thiên, sự thấp thỏm trong lòng vẫn còn treo lơ lửng. Nàng là người có trực giác cực kỳ chuẩn, sống kiếp bộ đội đặc công nhiều năm, tuy rằng không ra chiến trường nhiều nhưng vẫn có lòng cảnh giác với kẻ địch.
“Vút!”
Lúc này, từng tiếng xé không khí truyền ra từ phía rừng cây, ngựa liên tục trúng tên, hí vang rồi giãy giụa ngã gục xuống đất. Hạ Sơ Thất rút đao ra, còn chưa có động tác gi thì đã nghe thấy một tiếng hét “a” thật lớn, Mặt Ngựa trúng tên, ngã xuống, máu từ trên người chảy ra ngoài.
“Người nào, ra đây!” Lão Mạnh gầm lên một tiếng. Rất nhanh, có tiếng người cọ xát vào rừng cây, hai mươi tên mặc đồ đen che mặt lao ra từ trong rừng. Bọn chúng không mặc quần áo của Bắc Địch nhưng tiếng Hán trong miệng rất trúc trắc.
“Không được nhúc nhích, để lại xe ngựa và phụ nữ!” Người của kỳ Đinh đều không ngờ được rằng trong rừng cây lại có người ẩn nấp. Mặt Ngựa bị bắn chết tại chỗ, Hắc Bì lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống xe ngựa. Ở tiểu kỳ này có mấy người đều là lần đầu ra chiến trường, họ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Tiểu Bố thì càng sợ hãi hét to: “Đừng giết ta! Đừng giết ta mà...”
Một người phản ứng lại, cao giọng hét: “Bọn chúng không phải thổ phỉ, là thát tử Bắc Địch. Là thái tử!”
Người Bắc Địch xưa nay đều nổi tiếng là hung hãn, nghe đồn không chỉ giết người uống máu mà còn ăn thịt người sống nữa. Nghe thấy tiếng hét hoảng sợ này, nhìn hai mươi tên áo đen càng lúc càng tới gần, hai binh sĩ nhát gan ném đao xuống, gào một tiếng, “Mẹ ơi, chạy mau” rồi chạy về phía ngược lại. Tiểu Bố túm lấy Hạ Sơ Thất, mắt đỏ lên, “Tiểu Tề, chạy mau!”
“Chạy gì chứ? Quay về!” Lão Mạnh tức tối gầm lên. Nhưng Tiểu Bố thấy đồng bọn đã chạy xa, lần đầu tiên nhìn thấy người chết nên cả người cậu ta run rẩy, mặc kệ Hạ Sơ Thất rồi chạy theo hai người kia về hướng ngược lại. Nhóm người Bắc Địch này hiển nhiên không muốn gióng trống khua chiêng giết người, bọn chúng nắm chặt cương đao, cung nỏ nhắm về phía những người còn ngồi trên xe ngựa, giọng càng thêm dữ tợn.
“Còn không cút, giết hết toàn bộ.”
Hừ lạnh một tiếng, lão Mạnh rút đao đeo bên hông ra chắn ở trước mặt. “Bọn chó ghẻ thái tử, tới đây! Ông mày không sợ các ngươi.”
Hạ Sơ Thất cũng nắm chặt đao bên hông, vẫn không tỏ thái độ gì. Nàng đã nhận ra, bọn họ vì cứu người mà tới, cho nên mới không dám mạo phạm ra tay. Nhưng hôm nay lấy ít đánh nhiều, rõ ràng là tình cảnh đang rất xấu, cứng đối cứng với bọn họ thì đúng là đầu đất.