Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 29


trước sau

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền sáng lấp lánh: “Người đời đều nói Cẩm Y Vệ ta giết người như rạ, xem mạng người như cỏ rác. Nhưng nếu so với điện hạ ngài thì cái danh Sát Tinh của ta đúng

là oan ức rồi. Bắt tù binh cũng thật dã man. Luận về lòng quân, luận về sự trông đợi của mọi người, luận về mưu kế, ái chà, Thanh Huyền hôm nay cũng được coi như đã nâng cao kiến thức.”

“Chỉ là trò cỏn con thôi.” Giọng điệu Triệu Tôn hờ hững. Hắn rút một quyển sách từ trong áo ra, đưa cho Hạ Sơ Thất. Giọng điệu bình thản, chẳng hề có ý nguy hiểm, nhưng lại có ẩn ý trong đó, “Tiểu nô, dâng cái này cho Đông Phương đại nhân.”

“Vâng.” Hạ Sơ Thất lau nước mũi, lúc nhận sách thì lén nhìn thử. Đây chẳng phải là truyện H mà Triệu Đê Tiện đọc hôm đó sao? Lại còn tặng cho Đông Phương đại yêu nghiệt? Cái tên này nghĩ gì thế? Trong lòng buồn cười nhưng Hạ Sơ Thất vẫn giữ vẻ mặt bình thường, cúi đầu dâng lên, lại nghe Triệu Tôn nói: “Cuốn sách này rất hay, Đông Phương đại nhân cứ từ từ thưởng thức. Chờ ngươi nếm được mùi vị của phụ nữ rồi thì sẽ không để tâm đến nam nhân nữa đâu, cũng coi như bổn vương làm một việc thiện, tích công đức.”

Ngón tay thon dài của Đông Phương Thanh Huyền vuốt trang sách, tùy tiện mở ra. Chợt, hắn ta nở một nụ cười tuyệt đẹp như nhành hoa mới nhú đầu xuân, “Nếu đã vậy, Thanh Huyền từ chối lại thành bất kính, xin nhận vậy. Nhưng mà, Thanh Huyền cho rằng thứ tuyệt diệu thế này phải cùng nghiên cứu với điện hạ thì mới phù hợp. Điện hạ nói có đúng không, hửm?”

Chữ “hửm” cuối cùng ma mị tận xương. Triệu Tôn hiểm khi nở nụ cười ôn hòa, hắn tiến lên: “Cũng được, từ trước đến nay, bổn vương không để người mình chịu thiệt bao giờ.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Thanh Huyền cứng lại, hắn ta gượng cười, “Ha ha! Điện hạ thật hài hước!”

Xem hai gã đàn ông đấu mồm mép, Hạ Sơ Thất ngồi bên cạnh, cảm thấy đây đúng là cơ hội ngàn năm hiếm gặp. Nàng lại có cơ hội ngắm nhìn hai người đàn ông tuyệt trần bằng ánh mắt khinh nhờn thế này ở cự ly gần, đây cũng coi là có phúc nhỉ? Chậc chậc, nhìn từ góc độ của nàng, một người thì áo đỏ quyến rũ xinh đẹp, hành vi cử chỉ lả lướt, lẳng lơ; còn một người áo đen tôn quý lạnh lùng, tư thế hấp dẫn chết người, khiến ngay cả một cô gái con nhà lành như nàng mà cũng muốn thét to: “Hai người thật xứng đôi! Chi bằng ở bên nhau đi!”

“Đi thôi!”

Lúc nàng còn đang tưởng tượng thì Triệu Tôn vỗ đầu nàng một cái, rồi nghênh ngang bỏ đi. Hạ Sơ Thất than một tiếng đáng tiếc rồi lạch bạch chạy theo. Dưới mái hiên Đông Viện, Đông Phương Thanh Hiền nhìn hai bóng lưng rời đi, khóe môi khe khẽ cong lên, ý cười trong mắt càng đậm lên vài phần. “Vở diễn này càng lúc càng hay.” Vừa quay đầu lại, vẻ mặt hắn ta đã thay đổi hoàn toàn: “Như Phong.”

“Có thuộc hạ.” Một Cẩm Y Vệ trẻ tuổi mặc đồ màu xanh đậm đi ra.

Đông Phương Thanh Huyền để sách trên mũi, hít một hơi thật sâu, đôi mắt nheo lại, “Chuẩn bị giấy bút.” Trong thư phòng Đồng Viện, Đông Phương Thanh Huyền ghi lên tờ giấy đầu tiên: “Tấn Vương có ý tạo phản, con gái Hạ Thị của Tiền Ngụy quốc công Hạ Đình Cán...” Viết đến đây, hắn ta lại dùng một chút, môi nhếch lên, lại đốt tờ này, đổi thành một tờ khác.

“Tấn Vương có ý tạo phản, Thanh Cương là cứ điểm tập hợp binh lính, tiền có thể công, lui có thể thủ, là mối họa lớn.”

Sắc trời mờ tối, hai người một lớn một nhỏ đi ra khỏi Đông Viện với tốc độ vừa phải. Gã sai vặt hơi lùn, còn chưa cao đến vai của Vương gia đang cúi mặt, xoa đôi mắt khó chịu vì rượu gừng. Một lúc lâu sau, Triệu Tổn mới nói: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”

Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, “Như thế không hay lắm thì phải? Sẽ khiến người ta không có động lực làm việc đúng không?”

“Vậy thì đừng làm việc nữa.”

Hạ Sơ Thất bó tay. Tuy vậy, từ “làm việc” mang tính ngang hàng mà hắn dùng này đã tạm thời đè thân phận “nô tài” đầy thiệt thòi của nàng xuống. Có điều... lương một năm sáu lượng thì nàng biết sống sao? Nghĩ như vậy, nàng lại nhìn Triệu Tôn hằm hằm. “Trịnh Nhị Bảo do ngài sai đúng không?” “Ừ.” Triệu Tôn trả lời dứt khoát, nghiêng người xuống gần nàng, “Muốn lấy lại bạc?”

“Phí lời!”

“Xin gia đi?”

Hạ Sơ Thất hừ lạnh, “Ta không cần người khác bố thí.” “A?” Ánh mắt Triệu Tôn hấp háy.

“Ta biết, một cô gái như ta mang theo quá nhiều bạc thì sẽ dễ thu hút rắc rối. Nhẹ thì thất thân, nặng thì bỏ mạng. Nói ra thì mất chút tiền thật ra cũng chẳng có gì to tát.”

Triệu Tôn “hổm” một tiếng khe khẽ, vẫn chưa hiểu ý nàng.

Nhưng nàng lại nói: “Ai, con người ấy mà, một đời thì kiếm được bao nhiêu bạc chứ? Giữ được mạng vẫn tốt hơn giữ được bạc.”

Triệu Tôn không đáp, ánh mắt đã có vẻ quái dị.

Hạ Sơ Thất lại nói tiếp: “Có một vĩ nhân từng nói: tính mạng con người có hạn, nhưng cách kiếm tiền thì lại vô hạn. Nên ta không cần hối hận làm gì, nên dùng sinh mạng có hạn này để vùi đầu vào tìm kiếm những phương pháp kiếm tiền vô hạn.”

Triệu Tôn nhếch môi, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ ngược sói thành chó, rồi ngược chó thành heo. Không, phải ngược nó thành đầu heo! Bắt hắn quỳ xuống giường của ta, rửa chân, kỳ chân, đấm chân, đấm lưng cho ta, vẫy đuôi hát... Vừa nghĩ như thế, tâm trạng của ta đã vui sướng, tốt hơn rồi, công việc cũng chẳng còn là chuyện gì lớn nữa.” Nàng tà ác nói, đôi mắt trong veo như bầu trời tháng sáu tháng bảy. Nhưng trong tầm nhìn nóng cháy đó lại như có vô số con dao nếp trong bão tố. “Gia, ngài có biết cách kiếm tiền đỉnh nhất của phụ nữ là gì không?”

Vẻ mặt Triệu Tôn vẫn vô cảm, không biết nàng đang giở trò quỷ gì. “Chính là...” Nàng kéo dài giọng, rồi bất chợt ôm chặt eo hắn, lợi dụng cơ thể chỉ mới mười lăm tuổi của

mình, dùng một linh hồn của phụ nữ đã trưởng thành, bắt đầu ăn vạ lăn qua lộn lại, “Chính là không biết xấu hổ đó. Hôm nay ta nói
cho ngài biết, nếu ngài không trả lại bạc thì ta sẽ bám lấy ngài, giữ chân ngài. Ngài đi đâu ta theo đó. Không tin thì ngài cứ thử xem sao?”

Triệu Tôn hất bàn tay gầy gò của nàng ra, dáng vẻ lạnh lùng cao quý:

“Gia đi nhà xí thì ngươi cũng đi?”

“Đi luôn!” Ai mà chẳng phải đi đại tiện tiểu tiện, có cái gì hiếm lạ chứ? Vẻ mặt hắn bình thản, dáng vẻ “mặc ngươi, thích làm gì thì làm”, rồi quay đầu bỏ đi. Hành động đó đã khiêu chiến giới hạn và tiết tháo của Hạ Sơ Thất. Chuyện gì có thể làm khó nàng? Ngước khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt vì gừng, nàng ác độc nheo mắt lại. “Triệu Tôn, đứng lại!”.

Nhưng Triệu Tôn lại càng đi nhanh hơn, không hề để ý. Hạ Sơ Thất cũng chạy theo, hạ giọng nói, “Ta hỏi ngài lần cuối, có trả không?”

Triệu Tôn không đáp. “Giỏi lắm! Ép ông đây phải ra tuyệt chiêu rồi.”

Lúc hai người đến gần chuồng ngựa, thấy xung quanh vắng vẻ, Hạ Sơ Thất kéo tay áo hắn, cười hì hì đùa nghịch, “Nếu ngài không trả bạc cho ta thì ta sẽ kêu toáng lên rằng ngài mặc quần lót đỏ, mông trắng tinh, lừa tiền gạt sắc... Đã abc ta, còn lừa tiền ta, không biết xấu hổ.” Mặt Triệu Tôn chợt biển sắc. Hạ Sơ Thất vẫn bám chặt tay hắn, nói liến thoắng, “Sao nào, biết sợ chưa?”

Triệu Tôn chỉ lạnh lùng mím chặt môi.

Hạ Sơ Thất cười nheo mắt, “Nhưng gia yên tâm, chỉ cần ngươi trả bạc cho ta thì ta sẽ không nói những chuyện này cho người khác biệt. Chẳng phải chỉ là quần lót đỏ với cặp mông trắng thôi sao? Ha ha ha...”

Lúc này, sau chuồng ngựa bỗng truyền ra một âm thanh rất khẽ.

Triệu Tôn quát: “Ai? Đi ra mau!” Sau mấy tiếng sột soạt, Nguyễn Hữu tiểu công gia anh tuấn từ tốn đi ra khỏi đống cỏ khô, cười hì hì giơ cao tay, chớp chớp mắt với Triệu Tôn, “Thập Cửu thúc, quần lót đỏ cặp mông trắng, cháu không nghe thấy gì đâu nhé.”

Khuôn mặt lạnh tanh muôn thuở của Triệu Tôn lập tức sa sầm, ánh mắt như mũi tên bắn đến. Nguyên Hữu nhảy ra sau, thét to một tiếng “Trần Đại Ngưu”, rồi thừa cơ nhảy phắt lên, chạy trốn mất dép.

“Ta... ta...” Trần Đại Ngưu bịt mắt bằng cả hai tay, cũng đi ra khỏi đống cỏ khô, “Tại ta bị điếc, không nghe thấy gì đâu.”

“Con mẹ nó tai người điếc rồi thì còn che mắt làm gì?”

Hạ Sơ Thất nghe được câu nói thô tục của hắn liền biết lần này Triệu Diêm Vương nổi giận thật rồi. Bây giờ chưa đi thì còn chờ đến bao giờ? Nhưng Hạ Sơ Thất đang lẻn đi thì cổ áo lại bị xách lên.

“Cái lưỡi của ngươi đúng là quá dài rồi.”

Sau đó, nàng hệt như một con gà con bị Triệu Tôn xách lên, hai tay hai chân múa may trên không, bị ném lên “con ngựa đen nghe nói còn ăn cả lưỡi người”. Triệu Tôn cũng nhảy lên theo, tay giữ chặt eo nàng.

“Cha!”

Con ngựa đen lao vút đi, cảnh vật lướt qua trước mắt, bàn tay giữ eo càng lúc càng siết chặt, cảm giác quái lạ khiến Hạ Sơ Thất bất giác nổi da gà.

“Này! Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

Bên tại chỉ có tiếng gió vù vù, nhưng không có ai trả lời nàng.

Có thể nhìn ra được kĩ thuật cưỡi ngựa của Triệu Tôn rất giỏi. Con ngựa đen cũng là ngựa tốt tráng kiện, chở hai người trên lưng mà vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ. Tuy được nép vào cái ôm khiến lòng người mê say của trai đẹp, nhưng cưỡi ngựa thì lại không thoải mái bằng ngồi xe ngựa. Cảm giác xóc nảy đó quả thật khiến lục phủ ngũ tạng của nàng sắp lộn nhào rồi.

“Từ từ đã! Chậm chút! Này, vội đi đầu thai hả? Ta sắp nôn rồi!”

Nhưng Triệu Tôn chỉ lạnh lùng giục ngựa. Con ngựa đen sải bước, lao đi như mũi tên bắn, hí vang một tiếng đã ra khỏi Thanh Cương, càng chạy, trời càng tối. Không biết mục đích, không biết đích đến, dạ dày Hạ Sơ Thất đã cuộn trào.

“Triệu Đê Tiện, ông đây... ông đây phục. Mau... mau buông ta xuống, ta muốn nôn thật đấy.” “Đừng nhúc nhích!”

Một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt eo nàng. Triệu Tôn vẫn không chạy chậm lại, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đồng thời nhấc người nàng lên, đổi tư thế của nàng thành ngồi quay sang một bên, cả người lọt thỏm vào lòng hắn, cạnh người dán lên lồng ngực hắn, mặt bị áo bào lướt qua đau rát. Tư thế này quả thật dễ chịu hơn nhiều. Hạ Sơ Thất hít sâu một hơi, yên tĩnh trở lại, tay nắm chặt vạt áo của hắn, nhìn thẳng vào cái cằm lạnh lùng và vẻ mặt cương nghị của hắn, tức giận không thôi.

“Triệu Tôn, rốt cuộc ngài phát điên cái gì thế hả?”

Hắn vẫn không nói chuyện với nàng. Tiếng gió, tiếng ngựa hí, tiếng rừng cây xào xạc thê lương vào ban đêm khiến nàng thấy lo lắng, trái tim giật thót, cảm thấy việc này rất bất thường. Gió đêm vẫn thét gào. Chẳng biết đã chạy được bao lâu, ngựa đã chạy qua một ngọn núi khác, từng đoạn đường lướt qua, cuối cùng ngựa cũng chạy chậm hơn một chút. Hạ Sơ Thất đang buông lỏng tay thì lại chợt nghe Triệu Tôn quát khẽ, “Ôm chặt!”

rn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện