Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chàng chàng thiếp thiếp, tình ý nồng nàn (7)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thân mình nàng ta bị dây thừng trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, một đầu dây thừng ở trong tay Nguyên tiểu công gia, bị hắn kéo nghiêng ngả lảo đảo, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nhưng Nguyên Hữu lại làm lơ ánh mắt trừng giận dữ của nàng ta, mặt đầy gió xuân, ngồi xuống chiếu với bộ dạng phong lưu phóng khoáng, sau đó buộc dây thừng vào cánh tay của mình.

“A Thất, cho ca một miếng thịt dê nào.” Hạ Sơ Thất nhìn trận thế này của hắn ta thì cơ mặt giật giật, lại liếc nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu, nhìn nàng ta ở trước mặt bao nhiêu “nam nhân” trong dáng vẻ công chúa, lại bị Nguyễn Hữu làm nhục thì đột nhiên thấy hơi không đành lòng. “Biểu ca...”

Nàng đưa thịt2dê qua, đè thấp giọng, khuyên nhủ hắn ta, “Cần phải thể không? Dù sao người ta cũng là cô nương.”

“Cô nương?” Nguyên tiểu công gia nhìn vào đôi mắt tràn ngập tức giận của ô Nhân Tiêu Tiêu, “Đó là muội chưa nhìn thấy lúc ả ta chỉnh tiểu gia thôi. Biểu muội à, muội có tin không, nếu tiểu gia mà rơi vào tay ả, ả sẽ còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn gấp mười, gấp trăm để tiếp đón tiểu gia.”

“Huynh lợi hại thể, sao có thể rơi vào tay nàng ta được?”

Chiêu nịnh nọt này rất chuẩn, Nguyên tiểu công gia hơi khoái chí, nhướng môi lên, “A Thất, muội đừng có tốt bụng như thế, muội chưa biết sự tàn nhẫn của ả đàn bà này đấy thôi. Ở suýt chút nữa đã hủy8đi cả đời của ca, muội có hiểu không hả? Ta chỉnh ở một chút thì làm sao đâu cơ chứ?”

Hạ Sơ Thất biết nam nhân đều coi chuyện liên quan tới mệnh căn của mình là chuyện lớn, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, quyết định ngậm miệng cho xong. Nhưng Nguyên Hữu hiển nhiên không có ý cứ thể bỏ qua, hắn ta giật mạnh sợi dây thừng khiến cho Ô Nhân Tiếu Tiếu loạng choạng rồi ngã xuống mặt đất. Lúc này hắn mới hài lòng đứng lên, cười tủm tỉm đi tới túm nàng ta kéo lên, giật miếng vải bịt miệng nàng ta ra, híp đôi mắt phượng lại cười cười.

“Muốn ăn không? Gọi một tiếng gia, gia thưởng cho ngươi.”

“Ta nhổ...”

Nhân Tiêu Tiêu là người tính tình mạnh mẽ,6lập tức nhổ một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta. Nguyên Hữu biến sắc mặt, cực kỳ tức giận, thuận thể nhét một miếng thịt dê vào miệng nàng ta, cũng dùng sức bịt miệng nàng ta lại, “Ngươi rất muốn chết đúng không?”

“Có giỏi thì giết ta... ưm...”

“Tiểu gia còn không trị được ngươi à?”

Trong con người của Nguyễn Hữu tràn ngập sát khí, lực tay càng lúc càng mạnh, Ô Nhân Tiêu Tiêu bị trói tay, người cũng bị quấn chặt như bánh chưng, hiện giờ miệng lại bị nhét đầy thịt dê, chèn vào tận trong cổ họng khiến cho nàng ta cảm thấy cực kỳ buồn nôn, đôi mắt ngập nước, nhưng lại không nhổ ra được, chỉ có thể trừng mắt hung tợn với Nguyễn Hữu, dáng vẻ phẫn nộ như thể chỉ3muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.

“Tiểu công gia!” Thấy mấy người đàn ông ngồi xung quanh không có một ai lên tiếng ngăn cản, cuối cùng Hạ Sơ Thất cũng không nhịn được. Nàng kêu lên một tiếng, đi qua túm lấy cánh tay Nguyên Hữu, lại đè thấp giọng, “Biểu ca, coi như nể mặt ta được không hả? Chỉ một lần thôi! Xin huynh đó, được không?”

Sự tức giận trong mắt Nguyễn Hữu vẫn chưa tan đi, nhưng vẻ mặt Hạ Sơ Thất rất nghiêm túc, nói cũng hợp tình hợp lý. Hắn ta hiểu nàng, nàng không bao giờ cầu xin ai, giờ lại hạ mình xin hắn ta, hắn ta mà từ chối thì quả thực không nể mặt nàng chút nào. Hừ một tiếng, hắn ta chậm rãi buông tay ra, lau5nước bọt dính trên mặt, chỉ vào ô Nhân Tiêu Tiêu.

“Coi như nể mặt A Thất, hôm nay tiểu gia tha cho ngươi.” Hắn ta ngồi trở lại bên đống lửa, không quay đầu nữa. Ô Nhân Tiêu Tiêu nhẹ miếng thịt dê trong miệng ra, trừng mắt với cái gáy của hắn ta, tức giận đến mức cả người run rẩy. Hạ Sơ Thất thở dài một hơi, đi qua nhỏ giọng nói với Triệu Tôn một câu, sau đó dẫn Ô Nhân Tiêu Tiêu đi về phía chuồng ngựa.

Từ Khai Bình tới đây, ô Nhân Tiểu Tiểu và hai thị nữ đều bị nhốt trong chuồng ngựa, lúc Hạ Sơ Thất đưa nàng ta về lại nơi đó, hai người kia còn đang ngồi trên đống rơm khô, bên ngoài có mấy binh sĩ đang canh gác. Nhìn thấy ô Nhân Tiêu Tiêu trở về, bọn họ lập tức xông tới hô lên “côn cơ” rồi thi nhau khóc lóc nức nở.

Nhân Tiêu Tiêu không khóc, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Sơ Thất. “Ta sẽ không cảm ơn người, là người bắt ta.” Hạ Sơ Thất ho khẽ, “Ai theo chủ nấy, ngươi không trách ta được.”

“Ta sẽ không trách ngươi, ngươi chỉ làm việc mà mình nên làm. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như thế, thậm chí còn làm mạnh tay hơn ngươi.”

“Ai” một tiếng, Hạ Sơ Thất cũng không biết phải nói gì, chỉ cười nhẹ nhàng, “Tính cách của biểu ca ta là như vậy, ngươi đừng so đo với huynh ấy. Cũng may đêm nay Đại tướng quân vương sẽ đưa người quay trở về.” “Không so đo?” Ô Nhân Tiêu Tiêu ngắt lời nàng, ánh mắt trở nên sắc bén, tràn đầy sự căm hận, “Ngươi có biết hắn đã làm gì ta không?” Chuyện này quả thực Hạ Sơ Thất cũng không rõ, nàng lắc đầu, trong đầu gần như xuất hiện mấy hình ảnh không quá hay ho như “trói chặt, roi da, nhỏ sáp”. Nhưng Ô Nhân Tiêu Tiêu chỉ cắn chặt hàm răng, môi run rẩy, lại không nói được nên lời, gương mặt nhỏ trắng trẻo ửng hồng, từng chữ nói ra đầy hung hăng, “Hắn là một tên ác ma, khốn kiếp, đáng chém ngàn đao! Nếu có một ngày hắn rơi vào tay ta, nỗi nhục nhã của ngày hôm nay, ta nhất định sẽ trả lại gấp ngàn vạn lần!” “A...” Hạ Sơ Thất cứng đờ. Nàng không phải người trong cuộc, không thể bảo người ta “nở một nụ cười xóa đi thù hận” được, dù sao không phải ai cũng có thể nói quên là quên. Nàng suy nghĩ thoáng qua một chút, cảm thấy cơ hội Nguyễn Hữu rơi vào tay ô Nhân Tiêu Tiêu rất khó xảy ra nên chỉ cười cho có lệ, tháo dây trói giúp nàng
ta, phân phó binh sĩ trông giữ cẩn thận rồi rời khỏi chuồng ngựa.

Nhưng bản thân nàng không thể ngờ được rằng lời của ô Nhân Tiêu Tiêu ngày hôm nay lại sẽ có ngày trở thành hiện thực.

Thật lâu về sau này, Nguyễn Hữu thật sự rơi vào tay nàng ta, còn nàng ta lại rơi vào trong lòng hắn. Lại thật lâu về sau nữa, bọn họ sinh một đứa trẻ đáng yêu, đặt tên là “Nguyên Tiêu”, lớn lên tròn trùng trục, cực kỳ đáng yêu, giống như một viên bánh trôi vậy. Sau này khi Hạ Sơ Thất nghĩ lại chuyện hôm nay thì cũng thấy buồn cười.

Giờ Hợi, rượu cạn thịt hết. Giờ Tý, chủ soái trong quân doanh đều trở về doanh trướng, Triệu Tôn chưa cởi áo nhung mặc hằng ngày như đang suy tư, chờ đợi gì đó. Chỉ chốc lát sau, rèm bị người ta vén lên, người nọ đi đường cực nhanh, thân ảnh phong trần mệt mỏi cuốn theo gió lạnh ban đêm vào, không nói hai lời đã ôm tay thi lễ, sau đó y ngẩng đầu nhìn Triệu Tổn.

“Điện hạ, mạt tướng tới muộn.”

“Đúng là đã muộn, hết sạch thịt dê rồi.” Dưới ánh nến, sắc mặt Triệu Tôn lúc sáng lúc tối. Dứt lời, trong tiếng cười hì hì vui vẻ của Trần Đại Ngưu, hắn vẫy tay, bảo y ngồi xuống ghế. “Đại Ngưu, tình hình vẫn ổn chứ?” Nụ cười của Trần Đại Ngưu tắt ngúm, nhíu mày, nhìn hắn như có điều khó hiểu: “Điện hạ, ta lãnh mười vạn đại quân đóng ở Ca Lạt Tẩm, chờ mệnh lệnh của ngài, nhưng sao mãi không thấy động tĩnh gì vậy?” “Nay đã khác xưa, chờ thánh chỉ từ triều đình tới rồi lại nói.”

“Ta vẫn không hiểu, ta dẫn đại quân xuất chinh Bắc phạt đã hơn hai tháng rồi, bệ hạ cũng đã cho ngài Hổ Phù điều binh, cũng cho ngài quyền quyết định, hiện nay Cáp Tát Nhi đang ở Đại Ninh, chúng ta tấn công từ hai mặt, vây kín Đại Ninh, mặc dù không thể tiêu diệt hoàn toàn những đuối Cáp Tát Nhĩ về lại thảo nguyên Mạc Bắc là chuyện nằm trong tầm tay, vì sao phải như thế?”

Triệu Tồn không lập tức trả lời mà phân phó cho Trịnh Nhị Bảo tiến vào rót trà cho y, sau đó mới cho mọi người lui ra, lạnh nhạt nói tiếp: “Đại Ngưu, không nói tới việc đánh Cáp Tát Nhĩ không hề dễ, cho dù ta có liều chết đánh một trận, thắng rồi, y có thể lại lui về Hoàng Thủy, lưng dựa Bắc Địch, đến lúc đó, tiếp viện từ Bắc Địch sẽ cuồn cuộn không ngừng, nhưng tiếp viện cho lương thảo quân ta lại quá chậm!”

Trần Đại Ngưu không phải kẻ ngu xuẩn, đưa mắt nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.

“Ý điện hạ là?” Hiện giờ Triệu Miền Trạch nắm giữ triều chính, xuất phát từ suy nghĩ muốn tài bồi người của Hồng Thái Đế, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, gần như không hỏi đến chính sự. Trần Đại Ngưu cũng biết, lương thảo quân giới vốn dĩ nên tới Khai Bình từ tháng trước đã không tới đúng hạn, lúc này tùy tiện tiến lên phía Bắc quả thật rất nguy hiểm.

“Ngươi có kiểm kê vũ khí, lương thảo trong quân doanh không?” Triệu Tôn lại thình lình hỏi một câu.

Trần Đại Ngưu nhíu mày, mặt đen ngưng trọng, “Nếu liều chết một trận với Bắc Địch thì vẫn đủ. Nhưng nếu lương thảo tiếp viện vẫn không tới, nhiều nhất chỉ chống đỡ được hai tháng, việc ăn uống của các tướng sĩ sẽ trở thành vấn đề ngay. Có điều, đáng lẽ đi hai tháng thì cũng nên tới rồi chứ... Nếu không tới, chẳng lẽ chúng ta lại phải đi trung thu lương thực của bá tánh hay sao?”

“Trung thu, dân chúng có sao?”

“Phải, dân chúng ở chiến khu đã chạy nạn hết rồi, đi được thì đã đi, chỉ còn lại những người nghèo đến mức thắt lưng buộc bụng... Điện hạ, ngài đã gửi tẩu xin lương chưa?” Cảm xúc trong mắt Triệu Tôn rất phức tạp, “Đã gửi tấu chương đi rồi, chờ hồi âm.” “Con mẹ nó, nếu là trước đây thì tuyệt đối không xảy ra chuyện này!” Trần Đại Ngưu chửi đổng một câu, tức giận nhìn về phía Triệu Tôn, “Lúc trước ai cũng nói hoàng thái tôn nhân hậu, sẽ là một hoàng đế tốt thống trị thiên hạ, giờ ta thấy, thằng nhãi này quả thực chẳng được cái tích sự gì, nếu đổi là điện hạ ngài...”

“Đại Ngưu!” Triệu Tôn cắt ngang lời y, “Không được nói bậy!” Trần Đại Ngưu là một nam nhân tính tình thẳng thắn, y buông chén trà ra, quỳ phịch xuống đất, chiến giáp trên người va vào nhau leng keng, “Điện hạ, ta theo ngài mấy năm nay, ta là người thế nào, ngài cũng hiểu rõ. Ta không hề nghĩ tới vinh hoa phú quý, tham sống sợ chết càng không phải tính cách của ta. Hôm nay ta nói những lời này, Trần Đại Ngưu ta dù ở vị trí nào thì sẽ vĩnh viễn ủng hộ điện hạ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, đừng nói tấn công Đại Ninh, kể cả ngài muốn cả thiên hạ thì dù ta có phải liều mạng cũng sẽ giúp ngài đánh hạ.”

Thần sắc Triệu Tồn hơi thu lại, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.

Thật lâu, dưới ánh nến bập bùng, hắn đi tới trước mặt Trần Đại Ngưu, dùng hai tay nâng y dậy ngồi trở lại trên ghế, giọng nặng nề, “Chỉ mong không có một ngày như thế.”

Trần Đại Ngưu thở dài một hơi, “Vậy bây giờ, ta nên làm như thế nào mới đúng?”

Triệu Tôn lạnh nhạt nhìn qua, “Đóng quân tại chỗ, chờ đợi tin tức.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện