*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau lần ám sát ở thành Kiến Bình một năm trước, đám mặc y phục đen che mặt muốn lấy mạng nàng không xuất hiện nữa. Một là ngày nào nàng cũng ở trong quân doanh, chắc chúng không tìm được cơ hội. Hai là vẫn còn một nguyên nhân khác, một nguyên nhân quan trọng nhất. Nàng đã từng hỏi Triệu Tôn về chuyện này. Nghe ý của hắn, Đông Phương Thanh Huyền đã biết chuyện này từ trước, nhưng hắn ta không hề ngăn cản trước khi ám sát mà lựa chọn đỡ ba mũi tên thay cho nàng. Từ đó, ý nghĩa càng sâu xa khó dò hơn.
Nàng chỉ có thể hiểu rằng, hắn ta dùng vết thương của mình cảnh cáo người đứng sau vụ ám sát là đừng làm những việc2thiếu suy nghĩ. Đồng thời, hắn ta làm như vậy cũng vì muốn bảo vệ người kia, ép nàng hoặc Triệu Tôn từ bỏ tìm người kia báo thù. Từ đó nàng suy đoán rằng, người kia có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Đông Phương Thanh Huyền. Ngoại trừ A Mộc Nhĩ ra, Đông Phương Thanh Huyền còn có thể bảo vệ ai được?
“Lão Mạnh!” Hạ Sơ Thất nhướng mày, trầm giọng “Những ngày gần đây, các ngươi có thấy dân du mục nào lén lén lút lút, thường lượn tới lượn lui xung quanh nơi đóng quân không?” Lão Mạnh không ló đầu ra khỏi hố, chỉ thở dốc trả lời. “Không có. Sao vậy, Tiểu Tề, ngươi có phát hiện gì à?” “Ừ” một tiếng, Hạ Sơ Thất xua tay, không8giải thích với ông, chỉ phóng người lên ngựa một cách nhanh nhẹn, dẫn theo vài tướng sĩ đuổi theo một đoạn đường. Nhưng ngoại trừ một chuỗi dấu chân ngựa ra thì không nhìn thấy ai. Bẫy đã đào xong, nhưng Cáp Tát Nhĩ không đến. Vài ngày tiếp theo, trời vẫn trong xanh. Mặt trời mùa đông là thứ khiến người ta yêu thích nhất, nhưng lúc tuyết tan thì lạnh vô cùng, khả năng chịu lạnh của người Bắc Địch rõ ràng giỏi hơn Đại Yến. Nếu là lúc bình thường, Cáp Tát Nhĩ chắc chắn sẽ phải binh đến phá rối. Nhưng vài ngày trong xanh liên tiếp, hắn lại không hề có động tĩnh gì, tình hình này rất hiếm gặp. Còn Triệu Tôn sẽ không ra quân một cách tùy6tiện. Cục diện nhất thời rơi vào thế giằng co không nhân nhượng. Ngoài lều gió lạnh gào rít, Hạ Sơ Thất nửa tỉnh nửa mê giật mình tỉnh dậy. Thời tiết quá lạnh, lò lửa trong lều cả đêm vẫn chưa tắt, phát ra ánh sáng lờ mờ. Nàng khẽ nghiêng người, nhìn nam nhân đang nhắm mắt, im lặng trong phút chốc, nàng khẽ vuốt ve hàng lông mày đang nhíu chặt lại của hắn. Những giây tiếp theo bị hắn bắt lấy tay.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Hắn hỏi.
“Ta đánh thức chàng à?” Nàng thấy hơi có lỗi. “Không phải, ta cũng không ngủ say.” “Sao vậy? Không ngủ được?” Hắn ôm nàng vỗ về.
“Mau ngủ đi, đêm nay chắc không có việc gì đâu.” Hạ Sơ Thất gật đầu, ôm chặt eo hắn,3đợi đến khi hắn nhắm mắt rồi nàng lại mở mắt ra, nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của hắn. Vầng trán, chân mày, sống mũi, đôi môi, dùng ánh mắt miêu tả từ chút một, nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Người đàn ông của nàng trông hấp dẫn như thế, quả thật đã nhặt được một của hội to rồi. Nàng nghĩ ngợi, nở một nụ cười rồi từ từ đặt tay lên lồng ngực hắn vuốt ve, cảm nhận nhịp tim vững vàng, khẽ thở dài.
“Triệu Tôn, vài ngày nay ta cứ thấy không yên trong lòng.” Hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng. “Sao vậy?” Nàng lắc đầu. Cái cảm giác thấp thỏm này chỉ là một kiểu tự vệ theo bản năng của bản thân, hoặc có thể nói là5giác quan thứ sáu của phụ nữ, nàng không nói ra rõ được. Cả ngày hắn có quá nhiều việc quá mệt mỏi, nàng cũng không muốn nói ra loại chuyện “có lẽ” này làm hắn lo lắng, chỉ đành bề mặt đến, cọ vào lồng ngực nóng hổi của hắn, cười khúc khích. “Nam nhân của ta tuấn tú như thế, ta sợ bị người khác cướp đi.”
“Không sợ!” Hắn cười khẽ, “Gia thích kiểu cô nương xấu xí như nàng.”
“Đáng ghét, không chọc tức ta là không được à?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, định trừng mắt lên với hắn thì lại chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm như vòng xoáy.
“Còn không ngủ nữa, gia sẽ không để cho nàng ngủ đâu nhé.”
Sự uy hiếp của hắn rất u ám, mặt nàng đỏ bừng lên, trợn trắng trong mắt, siết nắm tay đấm vào ngực hắn, sau đó lại bật cười vuốt ve nơi đó, nhẹ giọng xuống, “Triệu Tôn, đợi đánh xong trận này, chàng nói xem chàng có thể không làm vương gia không?”
Triệu Tôn dường như thấy không hiểu lắm, nhưng lại nắm chặt tay nàng. “A Thất định bắt cóc gia di đâu?” “Đâu cũng được. Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ lại không có nơi cho chúng ta dung thân?” Triệu Tôn cau mày, ôm chặt nàng lật người nàng qua, để cho nàng nằm sấp lên người hắn, sau đó vuốt mũi nàng đầy cưng chiều, “Yên tâm, gia biết phải làm sao, không để nàng thấy tủi thân đâu.”
Nàng cười khẽ, không miêu tả được cái cảm giác kỳ quặc trong lòng, đang định trả lời hắn thì thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên rét lạnh, ôm nàng xoay người, ngồi dậy khỏi giường. “Sao vậy?” Hạ Sơ Thất vội vàng khoác áo cho hắn. Hắn ngồi ở mép giường, tập trung lắng nghe trong chốc lát, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào. “Tập kích đêm!”
Nửa tháng qua Cáp Tát Nhĩ không xuất hiện, cứ chơi trò ngươi đùa ta chạy với Triệu Tôn, tối hôm nay lại bất ngờ đánh lén, không khỏi khiến Hạ Sơ Thất thấy hơi ngứa tay.
Nàng cầm y phục của mình lên, “Ta đi với chàng.”
Triệu Tôn xoay đầu lại, đặt lòng bàn tay lên vai nàng, đối con ngươi lạnh lùng lóe sáng, cứ như muốn ngăn cản nàng, nhưng hắn nắm chặt rồi lại từ từ buông ra, cuối cùng không miễn cưỡng thêm, “Được, cùng đi.”
“Đúng rồi, phu thê nhà binh, lên trận không rời*.”
(*) Câu gốc là cha con nhà binh, lên trận không rời.
Hạ Sơ Thất đổi lời thoại, cười để tiện. Nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn, nơi to bằng nắm đấm trong lồng ngực của nàng lại cảm thấy cực kỳ ấm áp. Cảm giác theo chồng xuất chinh kích thích thần kinh của nàng. Nàng vừa nhanh chóng mặc quần áo vào vừa hỏi nhỏ hăn.
“Ta không nghe thấy có tiếng vó ngựa, sao chàng lại biết có đánh lén?” Triệu Thập
Cửu kiêu ngạo liếc nhìn nàng. “Nếu nàng nghe ra được, há chẳng phải còn lợi hại hơn cả gia?”
“Cút đi!”, Hạ Sơ Thất thấy hơi dở khóc dở cười. Những nàng lại không thể không thừa nhận, về mặt hành quân đánh trận, Triệu Tôn quả thật có kinh nghiệm. Lòng tò mò vừa dấy lên, nàng không hỏi cho rõ ràng thì sẽ thấy khó chịu cả người, “Sao chàng nghe được vậy? Chỉ ta với!” “Kinh nghiệm.” Triệu Tôn vỗ đầu nàng, “Tiếng hát của chim dạ oanh bất thường.” “Hả?” Hạ Sơ Thất sững sờ, “Vậy cũng được hả?” Triệu Tổn thắt xong dây đai của mũ giáp, hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề bại não của nàng. Hạ Sơ Thất bĩu môi, chán nản khẽ “ồ” một tiếng, cài thắt lưng xong định cúi người xuống tìm giày của mình. Nhưng vừa khom người xuống, cổ chân bỗng nhiên bị hắn nắm chặt lấy. “Sao vậy?” Triệu Tôn không trả lời, hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy giày của nàng, nhanh chóng trọng vào chân nàng. Động tác rất vụng về, nhưng ánh mắt lại rất chăm chú.
Cả người nàng cứng đờ, “Triệu Tôn...” Hẳn buông chân nàng ra, hình như thấy hơi ngại ngùng, không dám nhìn vào mặt nàng, dời tầm mắt đi, chỉ nói nhỏ một cấu, “Nhanh lên, đợi nàng ở bên ngoài” rồi xoay người sải bước rời đi.
cổ chân nàng dường như vẫn còn lưu giữ hơi ấm của tay hắn. Con tim nàng bỗng loạn nhịp. Triệu Tôn trước giờ cứ luôn lạnh lùng cường thế, được người khác hầu hạ đã quen, có lúc nào hắn mang giày cho người khác đâu chứ?
Hèn gì tên này lại ngại ngùng.
Không tồi, vẫn phải tiếp tục bồi dưỡng thêm. Giáo trường được chiếu sáng bởi ánh đuốc, trong gió lạnh vù vù, những chỗ tuyết đọng bị ánh đuốc chiếu vào phản xạ lại một màu trắng thê lương, khiến tối hôm nay trông vô cùng tiêu điều. Các binh sĩ lần lượt chạy ra khỏi lều, ăn mặc chỉnh tề chờ xuất phát, Triệu Tổn đứng phía trước, đang trầm giọng giao nhiệm vụ.
“Yến Nhị Quỷ, dẫn năm ngàn nhân mã, bọc đánh cánh phải!”
“Vâng!”
“Lý Nhuệ, dẫn một vạn thiết kỵ đánh chính diện!”
“Vâng!”
“Gia Hải, dẫn cung thủ, tay cầm súng của Thần Cơ Doanh yểm hộ hai cánh bên!” “Vâng!”
Hạ Sơ Thất không những là thị vệ thân cận của Triệu Tôn, mà còn là đội trưởng đội đặc nhiệm Gai Đỏ, nàng vẫn luôn đứng im trên thao trường, nghe hắn giao từng nhiệm vụ một, hiểu hắn định bao vây bọn Bắc Địch theo cách gói sủi cáo nên cũng muốn thử sức xem sao. Nhưng Triệu Tôn lại không giao nhiệm vụ cho nàng, mãi đến khi ai nấy đều nhận lệnh lùi xuống rồi mới thấy hắn cưỡi ngựa đi tới, cất tiếng nói, “Nàng ở bên cạnh bổn vương.”
“Vâng!” Nàng cong môi mỉm cười.
Tiếng kèn hiệu buổi đêm có thể truyền đi rất xa.
Âm thanh “uu” thô dày bén nhọn kia giống tiếng nghẹn ngào, càng giống tiếng gào rít hơn, nó nhanh chóng kinh động cả cánh đồng tuyết mênh mông. Cổng doanh trại mở ra, ngàn vạn binh sĩ mặc áo giáp, quơ múa thanh đao, cung tiễn, súng ống trong tay, đạp lên mặt tuyết “lộp bộp”. Trước khi đại quân tập kích của Bắc Địch chưa đến gần doanh trại, họ đã xông lên như thủy triều, bao vây chúng lại tại thung lũng nằm ngoài doanh trại khoảng ba dặm. “Giết!”
“Bọn thát tử, nộp mạng đi!”
“Lâu rồi không gặp, ông nội nhớ bọn bây lắm!” Nhánh quận Bắc phạt do Triệu Tổn thống lĩnh đều là những kẻ đánh trận quanh năm, ai nấy đều anh dũng hiếu chiến, vào thời chiến con người thường lóe lên tia sáng khát máu. Nhưng quận Bắc Địch đến tập kích tối nay lại yếu thế hơn rất nhiều, không hề giống kỵ binh chủ lực của Cáp Tát Nhĩ. Tuy họ cũng liều mạng chống trả, nhưng thi thể trên mặt tuyết đa số đều là người của họ.
“Đây chẳng phải đến chịu chết ư?” Có người cười nhạo. “Ha ha, thái tử điện hạ của các người đâu? Làm rùa rút đầu à?” Đội quân Bắc Địch tán loạn, quân Đại Yến càng đánh sĩ khí càng dâng cao. Nhưng Triệu Tôn lại nhíu mày, ngay cả Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy kỳ lạ, “Triệu Thập Cửu, hơi bất thường.” Một đội quân chuẩn bị đi tập kích ban đêm, tuy rằng mắc phải bẫy nàng đào nhưng cũng không nên yếu ớt đến như thế. Huống hồ, ngày thường Cáp Tát Nhĩ luôn đích thân dẫn quân đánh tiên phong, vậy mà bây giờ lại không hiện thân.
Lúc này, Triệu Tôn bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa, lạnh giọng quát lên. “Lý Nhuệ!” “Có mạt tướng!” Lý tướng quân cưỡi ngựa chạy đến, lau mặt, “Điện hạ?”
“Nơi này giao lại cho ngươi!”
“Vâng.”
Triệu Tôn dặn dò xong, không nói gì thêm mà chỉ nhìn Hạ Sơ Thất một cái, xoay đầu ngựa chạy về phía doanh trại. Hai người ở bên nhau lâu như thế, đã có một sự ăn ý nhất định. Trong lòng Hạ Sơ Thất run lên, cũng không hỏi nhiều, chạy sát theo sau hắn.
“Triệu Thập Cửu, chàng lo lắng điệu hổ ly sơn?”
“Ừ.” Giọng nói của hắn lạnh lùng nghiêm túc.
Con Hạ Sơ Thất tim thắt lại, nàng hơi chần chừ một lát, nhưng suy nghĩ xong liền thấy bình thường trở lại, “Không thể, số nhân mã ở lại doanh trại của chúng ta còn nhiều hơn số binh lính được cử đi, sao...”