Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Bù xù bẩn thỉu, vẫn đẹp nhất thiên hạ! (6)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lệ Nương!” Triệu Như Na nhìn nàng ta, cười khẽ, “Nam tử trên thế gian này đa số đều như nhau. Từ ngày ta vào hầu phủ thì không hề nghĩ đến chuyện y chỉ có một mình ta. Việc ta muốn làm bây giờ chỉ là làm tròn bổn phận nữ tử chứ không hề nghĩ đến những chuyện khác. Hơn nữa, y cũng chưa từng phụ ta, bởi vì y chưa bao giờ hứa hẹn gì. Nếu thật sự phải nói ra, là ta... đã phụy.”

Triệu Như Na là một nữ tử cực kỳ thông minh, có vài chuyện, tuy không ai nói nhưng nàng ta vẫn đoán được sơ sơ. Trần Đại Ngưu không phải là kiểu người độc ác2tàn nhẫn, vì sao lại bắt nàng mặc tang phục vào phủ? Vì sao phải ba quỳ chín lạy trước vong thế của y? Vì sao đối xử không lạnh không nhạt với nàng? Trong lòng nàng biết chuyện này ắt có công lao của gia gia và ca ca. Một đôi phu thê ân ái, đang yên đang lành bị chia rẽ, âu cũng là một chuyện vô cùng đau khổ. Vả lại với thân phận này, tuy y không thích nàng, đối xử cũng không thân thiết, nhưng cũng không quá hà khắc. Không xa không gần, không thân không lạ, mối quan hệ như vậy vừa đúng. Nàng cũng chẳng phải là người có lòng dạ hẹp hòi, sớm muộn8gì cũng sẽ có người mới bên cạnh y, chuyện này không thể miễn cưỡng, nàng chỉ có thể cố gắng, có thể trả được phần nào nợ thì cũng thấy an tâm hơn.

“Ôi! Được rồi.” Lệ Nương biết tính tình nàng trong dịu dàng thế thôi, chứ tận sâu trong xương tủy lại là một người quật cường nên cũng không khuyên nhủ thêm, chỉ dặn dò Lục Nhi chăm sóc tốt nàng, nhớ uống thuốc đúng giờ, rồi xoay người rời

***

Phủ Kiến Châu.

Trên đường, cờ Định An hầu bay phấp phới.

Trần Đại Ngưu khoác trên mình một bộ áo giáp lạnh cứng, cưỡi ngựa trong tư thể anh tuấn uy hùng, nhưng thần thái của y lại cực kỳ mất kiên6nhẫn, khuôn mặt đen thui sắp nhỏ ra nước. Bách tính đúng đầy hai bên đường, họ đều đến xem Định An hầu, việc này khiến y cảm thấy rất kì cục. Hành quân nhiều năm, đánh không biết bao nhiêu trận, nhưng y lại không thể chịu đựng nổi kiểu thể trận này, không thể chịu nổi đi đến đâu cũng đều có người đón chào đưa tiễn.

Ngày hôm đó, Lan Tử An vừa đến Phụng Tập Bảo là tuyến đọc chỉ ý của bệ hạ. Ngoại trừ việc khẳng định công lao y giành được Liêu Đông ra, nói rằng về triều sẽ có ban thường khác, bệ hạ còn nói ban cho y một công chúa nước Cao Thương làm3chính thể. Không phải y chưa từng từ chối, nhưng khi đó có hôn ước nên có đủ lý do từ chối chính đáng. Nhưng giờ đây thánh chỉ đã đến, tiền trảm hậu tấu, y muốn từ chối cũng bó tay, cũng không biết dùng lý do gì, chỉ cảm thấy bực bội không thôi.

Trạm dịch Kiển Châu, y vừa bước vào, Lan Tử An đã cười nghênh đón.

“Hầu gia! Hạ quan không tiếp đón từ xa được, thất lễ.”

Trần Đại Ngưu hà hơi vào bàn tay lạnh băng, tháo mũ giáp xuống, truyền cho tùy tùng Khổng Lục, nhìn Lan Tử An, nở một nụ cười qua quýt, “Hữu thị lang hữu lễ, ngày mai người phải đi Cao Thương rồi,5hôm nay không nghỉ ngơi sớm đi, tìm ta tới có việc gấp gì?”

“Không dám không dám, hạ quan trước nay vẫn luôn ngưỡng mộ Định An hầu, ngày mai phải lên đường nên hôm nay mới hẹn gặp hầu gia một bữa.” Thật ra Trần Đại Ngưu không thích nói chuyện với Lan Tử An lắm. Bắt đầu từ cái ngày đầu gặp gã, y đã biết y và Lan Tử An vốn không phải là một kiểu người. Y là một tên võ phu, thích ăn ngay nói thẳng. Còn Lan Tử An nho nhã lệ độ, thích nói văn vẻ, làm việc khôn khéo, nhìn vào trông giống một thư sinh yếu đuối nhưng luôn có cách chọn họng y, như hệt cái hôm tuyên chỉ ban hôn kia. Từ xưa người đọc sách đều luôn được kích trọng, nhưng Trần Đại Ngưu lại thấy rất phiền khi giao tiếp với những người như thế Y ngồi xuống, cáu kỉnh nói, “Hữu thị lang có gì cứ nói thẳng.”. Lan Tử An có vẻ ngoài tuấn tú, mày kiểm xéo lên, mắt sáng như sao, mặc một bộ y phục màu xanh bình thường, trên người cũng không có gì đáng thu hút, tóc dài buộc tùy ý, so với Trần Đại Ngưu tuy thiếu đi một ít khí phách nam tử, nhưng lại thừa ra một phần khí khái của công tử phú gia. “Chỉ là hàn huyên mà thôi. Nào, hầu gia, uống một chung trà xanh do hạ quan pha trước đã.” Trần Đại Ngưu cực kỳ không thích những nghi lễ rườm rà này, nhưng đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, y cũng không tiện từ chối ý tốt của Lan Tử An, nhìn chung nước trà trong veo kia, y đổ hết vào họng như trâu uống nước, chẳng thưởng thức ra được có mùi vị gì. “Xong rồi, ta uống hết rồi. Hữu thị lang xin cứ nói.” “Hầu gia, mùi vị thế nào?” Lan Tử An cười hỏi.

“Hử? À, khá ngon.” Trần Đại Ngưu làm gì biết thưởng thức trà, y chỉ muốn tát tên tú tài văn vẻ này một phát văng ra tận chân trời.

“Đây là phổ nhĩ cung đình hoàng thái tốn điện hạ ban cho, búp trà hoang được hái vào giữa tháng hai, còn được gọi là mao tiêm hoang, đó là thành phẩm cung đình, công trà mới của năm nay, trong Đông cung cũng chỉ có hai hũ, ngay cả hoàng thái tôn cũng không nỡ uống.” Lan Tử An đứng dậy đưa một hũ trà bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo tới, để xuống trước mặt Trần Đại Ngưu, cười hòa nhã, “Trước khi hạ quan đi, hoàng thái tốn điện hạ đặc biệt căn dặn, phải mang hũ trà này cho hầu gia.” Trần Đại Ngưu sửng sốt, “Ta và hoàng thái tôn không có
giao tình gì, ngươi cứ đem về trả lại cho hắn ta đi.”

“Ha ha”, Lan Tử An cười, đẩy hũ trà về trước, “Sao hầu gia có thể nói là không có giao tình chứ? Muội muội duy nhất của hoàng thái tốn điện hạ là thiếp của hầu gia, giao tình này sâu đậm lắm đấy chứ.” Bị Lan Tử An nói như thế, Trần Đại Ngưu thấy hơi lúng túng, trong đầu bất giác nhớ đến nữ tử trong lời nói của gã, “Vậy phiền Hữu thị lang đa tạ hoàng thái tôn giúp ta.”

Y nhận lấy hũ trà, giao lại cho Khổng Lục, kêu y cất giữ cẩn thận, sau đó nhìn Lan Tử An, “Nểu Hữu thị lang không còn chuyện gì khác thì ta cũng không tiện tiếp chuyện với người nữa. Hiện tại chuyện ở phủ Kiến Châu đã làm xong, trong quân doanh của ta vẫn còn có việc, phải lên đường ngay.”

Nhìn y nôn nóng như thế, Lan Tử An không khỏi bật cười, “Trăm nghe không bằng một thấy, tính tình của hầu gia quả nhiên ngay thẳng, hạ quan rất khâm phục. Nhưng vẫn còn một chuyện, hoàng thái tôn kêu họ quan nhắn đến ngài một câu. Điện hạ nói, hầu gia là một người sảng khoái, hy vọng có thể cho người một lời hứa.”

Trần Đại Ngưu “ồ” một tiếng, “Lời hứa gì?” Nụ cười trên khuôn mặt Lan Tử An không thay đổi, “Sơn Hải Quan thất thủ, Cáp Tát Nhĩ vào quan, Tấn vương điện hạ không phải bỏ trách nhiệm được cho ai... Tuy ngài và Tấn vương qua lại thân thiết, nhưng hoàng thái tốn điện hạ niệm tình thông gia, ắt sẽ bảo vệ ngài. Khi đó, cũng hy vọng hầu gia có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Trần Đại Ngưu nghe ra rồi.

Triệu Miên Trạch muốn đổ toàn bộ trách nhiệm chuyện Cáp Tát Nhĩ vào quan lên người Triệu Tôn, chắc chắn sẽ gán cho hắn cái tội “thống địch phản quốc”. Triệu Tồn không phải là kiểu người cam chịu bó tay chịu trói, điều mà Triệu Miên Trạch muốn chính là y không liên thủ với Triệu Tôn.

“Hầu gia? Biết khôn giữ mình không những là đạo làm quan, mà còn là đạo xử thế, còn cần phải suy nghĩ ư?” Thấy Trần Đại Ngưu không nói gì, nụ cười của Lan Tử An không hề vơi đi, gã tiếp tục khuyên nhủ: “Trước khi hạ qua nói câu này cũng có suy nghĩ giúp hầu gia. Một bên là Tấn vương có mối quan hệ thân thiết, một bên là huynh trưởng của quận chúa, hầu gia tất nhiên sẽ thấy khó xử đối đường.” Trần Đại Ngưu nhìn gã, bỗng nhiên cười lạnh, “Lời hứa mà Hữu thị lang muốn, ta e không thể cho được.”

Lan Tử An nhìn y, “Lời này có nghĩa là sao? Định An hầu không muốn tiếp tục giữ mối quan hệ thông gia với hoàng thái tôn?”

Trần Đại Ngưu chắp tay về hướng kinh sư, “Hữu thị lang nói đùa rồi, Thanh Hoa quận chúa là thiếp do bệ hạ ban cho ta, đó là người của ta, mối quan hệ thống gia này tồn tại hay không không phải do hoàng thái tổn định đoạt. Ta ăn bổng lộc của triều đình, là thần tử của bệ hạ, tất nhiên nghe theo lệnh của triều đình, nào dám lén lút kết bè kéo phái.”

Lan Tử An hơi sửng sốt.

Gã không ngờ rằng tên võ phu này lại biết đáp trả gã một chiêu. Càng không ngờ rằng đáp án của y lại bén nhọn như thế. Y vừa không đồng ý cũng không phản đối, nhất thời khiến gã cảm thấy khó nhằn. Trần Đại Ngưu thấy gã chần chừ, y cười ha ha, “Chẳng lẽ Hữu thị lang cảm thấy lời của bổn hầu không đúng?” “Ha ha.” Tầm mắt của Lan Tử An dính chặt trên mặt y, im lặng một lúc lâu.

Ngày hôm đó khi tuyên chỉ ở Phụng Tập Bảo, gã đã nhìn ra Trần Đại Ngưu không tình nguyện cho lắm, nhưng lại bị vài câu của gã làm khó dễ. Lúc đó, gã chỉ biết tên võ phu này chỉ có bản lĩnh giết địch, đầu óc cực kỳ đơn giản. Giờ đây mới phát hiện ra Định An hầu có thể đi đến được ngày hôm nay, không chỉ có mỗi võ công, trông y thật thà ngốc nghếch thể thôi, nhưng thực chất lại là một người cực kỳ thông minh.

Gã cười: “Hầu gia nói rất đúng, là hạ quan lỡ lời. Đây là lời hoàng thái tôn nhờ chuyển đến hầu gia, hạ quan không thể không nói. Chỗ khó của người làm thần tử, ắt hầu gia cũng hiểu. Mọi người đều ăn lộc vua, làm việc thay cho vua mà.”

Trần Đại Ngưu nhìn gã, “Vậy thì Hữu thị lang lên đường cẩn thận, ngày mai bổn hầu xin được phép không tiễn. Cáo từ!” Trần Đại Ngưu vừa rời đi, ngay sau đó liền có người vào phòng của Lan Tử An.

“Lan đại nhân, bây giờ phải làm sao?” Lan Tử An nhìn hắn, “Người này cực kỳ thông minh, y cho bổn quan một đáp án khó cả đôi đường” “Đó là ý chỉ của hoàng thái tôn, làm hay không làm?”

“Làm, sao có thể không làm?” Lan Tử An khẽ nhếch môi lên.

“Vậy ta lập tức đi bố trí ngay...”

“Không vội.” Lan Tử An ngồi xuống, rót trà trong ấm vào ly, lắc lư một hồi lâu mới thong thả thưởng thức, “Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, kẻ nào tham dự vào mớ bòng bong này trước thường không có kết cục tốt. Ta với người đều là quân cờ, cớ sao không ngồi yên theo dõi? Cũng tiện thể quan sát một chút về người chơi cờ?” “Vậy... được.” Người kia lưỡng lự.

Lan Tử An thong thả đi vào gian trong, thắp đèn lên, “Đợi ta đi Cao Thương về rồi động thủ cũng không muộn.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện