Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Bù xù bẩn thỉu, vẫn đẹp nhất thiên hạ! (9)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu nhị, cho một phòng thượng hạng!”. Tiểu Nhị làm gì từng thấy thế trận kia bao giờ. Ngây người trong chốc lát, nhìn vị quân gia kia ôm một tiểu nương tử cuộn người trong chăn, à không, cả người từ đầu đến chân gần như đều rúc vào trong chăn đến thuê phòng, lập tức hiểu ra, mỉm cười tiến lên.

“Có ngay! Quân gia, có phòng thượng hạng, tiểu nhị sẽ chuẩn bị cho ngài ngay. Trong nhà trọ chúng ta còn có những món ăn hảo hạng có tiếng của Liêu Đông...” Cậu ta khựng lại, cười xấu xa, “Và cả rượu Hùng Phong nổi danh của Liêu Đông, bổ thận tráng dương, tư âm ích khí, hai vị có cần gọi một chút không?” “Không cần!” Trần Đại Ngưu trừng mắt lên, mất kiên nhẫn ngắt lời, “Mau chuẩn bị phòng thượng hạng.”

Ban2ngày ban mặt mà gấp gáp như thế, người bình thường đều hiểu y muốn làm gì rồi. Nhưng tiểu nhị ca tuổi vẫn còn nhỏ, giới thiệu món ăn trong quán thất bại, ngọn lửa nhiệt tình bị vùi tắt đi, cậu ta vẫn còn muốn khuyên thêm đổi câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của quân gia, lại nghe tiếng cười khẽ của thực khách trong quán, cuối cùng không chào bán rượu Hùng Phong nữa mà xoay người dẫn họ lên lầu. Mặt sàn bị Trần Đại Ngưu giẫm kêu “rầm rầm”.

Các thực khách bên dưới, ai cũng cười hiểu ý.

Từng thấy người nôn nóng, nhưng chưa thấy ai nôn nóng đến như thế. Đôi gò má của Triệu Như Na đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy mất hết mặt mũi. Ban ngày ban mặt vào nghỉ trọ thì8thôi đi, không ăn không uống gì mà đã trực tiếp lên lầu đi ngủ, tuy nàng là thiếp của y, nhưng suy cho cùng vẫn là quận chúa có xuất thân thanh cao, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày sẽ bị phu quân của mình để đi tìm bừa một nhà trọ bên đường rồi vào thuê phòng như thế này.

“Quân gia, ngài xem căn phòng này thế nào? Nếu không vừa lòng thì có thể đổi lại!” Dù lòng nhiệt tình của tiểu nhị bị Trần Đại Ngưu dập tắt nhưng thái độ vẫn thân thiện, vừa cúi đầu vừa khom lưng.

Thế nhưng, không đợi cậu ta nói xong, Trần Đại Ngưu rút một tay ra moi lấy một thỏi bạc ném cho cậu ta rồi sải bước vào phòng, đợi đến khi cậu ta muốn tận chức tận lực hỏi thêm6vài câu có cần gì nữa không, thì chỉ nghe thấy một tiếng “âm”, cánh cửa gỗ trước mặt bị y đá đóng chặt, cậu ta tủi thân chán chường.

“Hầu gia, chàng...” Trái tim của Triệu Như Na sắp nhảy ra ngoài, nhìn ánh mắt gần như muốn giết người của y, cảm thấy đầu óc choáng váng không thôi, rồi nghĩ đến dáng vẻ như cười như không của những người bên ngoài, giờ đây nếu có một cái lỗ, nàng chắc chắn sẽ chui ngay vào, không bao giờ ló đầu ra ngoài nữa. “Ta... ta thật sự hết nhịn nổi rồi.” Y đặt nàng xuống, kéo chiếc chăn giữ ấm trên người nàng ta ra, sải bước đặt nàng lên giường rồi tì sát người vào, dáng vẻ nôn nóng thở hổn hển kia khiến mặt nàng đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa lúng3túng. “Thiếp không được khỏe lắm.”

“Ta biết...” Thấy nàng sợ run lên, y thở dốc liên tục, luôn miệng xin lỗi, “Đợi xong xuôi, rồi ta sẽ tìm một đại phu giải cho nàng.” Y nhìn chằm chằm, hai mắt đỏ ngầu, hai tay chống hai bên người nàng, đè xuống như hệt một bức tượng, nhìn vào trông rất đáng sợ, nhưng giọng nói lại mang theo một chút khát cầu, “Nàng chiều theo ta lần này, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng sau.” Nhìn y nôn nóng thế kia, nàng bèn nảy lòng muốn trêu ghẹo. “Nếu thiếp không chịu thì sao?” Y siết chặt lòng bàn tay, nôn nóng cúi đầu gặm cổ nàng. “Không chịu cũng phải chịu.” Nhìn y giống như đã kiềm chế rất lâu, mu bàn tay và trán nổi đầy gân xanh, cho dù biết nàng không5khỏe nhưng y đã không đợi nổi nữa, làm gì chịu nằm yên? Đặt tay lên người nàng, thậm chí chưa kịp xử lý y phục của nhau là đã vội vàng tỏ rõ uy phong. Nàng thấy không quên nhưng cuối cùng vẫn để y được như ý. Nàng chỉ thở dài, gọi một tiếng “hẩu gia”, hai tay từ từ bám vào vai y. Y không nói gì, chỉ nhìn nàng, thở dốc như trâu. Chắc là đúng với câu tiểu biệt thắng tân hôn, sau một năm xa cách, tâm trạng đã khác, thời gian đã khác, địa điểm cũng đã khác, tuy người vẫn như thế, nhưng có thể do nhà trọ bên đường càng tăng thêm phần kích thích hơn phòng tân hôn, trong sự ỷ lại mềm mại mỏng manh của nàng, y không biết vì sao lại run lên, càng mặc sức làm cần.

Sự vui sướng không theo ý thức là sự vui sướng đỉnh cao của loài người. Triệu Như Na cảm thấy không thể phân biệt được cảnh sắc trước mắt. Dường như có ánh nến đang lắc lư, dường như có tuyết trắng bay bay, mũi ngửi thấy một mùi như mùi mồ hôi, không thơm, cũng không khó ngửi, nhưng lại khiến nàng vô thức co rút run rẩy, cảm thấy y phục xốc xếch trên người mình giống hệt một kiểu sa đọa chưa từng nghĩ đến. Bước ra khỏi nhà trọ, đã là một canh giờ sau.

Trước khi rời đi, Triệu Như Na kêu tiểu nhị mang nước nóng tắm rửa, tuy không thay y phục nhưng chắc do đổ một trận mồ hôi nóng, không cần biết do sức khỏe hay tâm trạng mà nàng cảm thấy tốt lên khá nhiều, lỗ mũi hết nghẹt, phong hàn khỏi hẳn. Nàng là một cô vợ dễ thỏa mãn, lúc nãy được phu quân yêu thương, tất nhiên sẽ cảm thấy chuyến đi xa xôi này bỗng thật sung túc, giống như phần hoa màu cất công trồng xuống đất, cuối cùng cũng có thể thu hoạch.

Hai người không giao lưu quá nhiều, họ cùng nhau bước cửa nhà trọ.

Nàng lúng túng thẹn thùng, luôn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tiểu nhị, mãi đến khi nhận thấy cảm xúc của y không đúng lắm, khi ngẩng đầu lên, nàng mới phát hiện ra bên cạnh xe ngựa không
chỉ có vài người Khổng Lục mà còn có thêm một vị khách không mời. Người y đậm mùi gió sương, mặt mày tuấn tú, khóe môi nở một nụ cười trêu chọc.

“Hầu gia hăng hái thật!”

Trần Đại Ngưu gãi đầu, nghĩ đến hành vi lúc nãy của mình, suy cho cùng vẫn thấy ngại ngùng, liếc nhìn Triệu Như Na, y cất bước tiến lên, nở nụ cười: “Sao ngươi lại đến Liêu Đông?”

Yến Nhị Quỷ khoanh tay trước ngực, dựa người vào xe ngựa, như cười như không.

“Không có chuyện gì lớn, ta vốn đang định đi đến Phụng Tập Bảo, nào ngờ vừa mới từ quan đạo qua đây thì nhìn thấy tư thế oai hùng của hầu gia, nên bèn ở lại chiêm ngưỡng.”

“Ha ha, tư thế oai hùng?” Trần Đại Ngưu ờ ờ hai tiếng, vỗ mạnh vào vai Yến Nhị Quỷ, “Tư thế oai hùng của ta, ngươi phải học nhiều vào.” Nói xong, trong ánh mắt ranh mãnh của Yến Nhị Quỷ, y cảm thấy mất mặt quá, nên ngại ngùng kéo Nhị Quỷ qua một bên, hạ giọng xuống, đi thẳng vào chính sự.

“Điện hạ tìm ta có việc gấp?”. “Ừ.” Không phải việc gấp thì Yển Nhị Quỷ làm gì sẽ đích thân đến chứ?

“Chuyện gì vậy, nói mau đi?” Trần Đại Ngưu sốt ruột.

Nhưng Yến Nhị Quỷ lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn Triệu Như Na đang đứng im sau lưng y, mím chặt môi không nói gì. Trần Đại Ngưu cũng nhìn theo tầm mắt của Nhị Quỷ, y cau mày lại, đang định giải thích thì Triệu Như Na lại cười, cúi chào y.

“Hầu gia, thiếp lên xe ngựa trước.”

Nàng là một người hiểu chuyện, sao lại không biết thân phận của mình bất tiện như thế nào chứ? Nàng vừa là tiểu thiếp của Trần Đại Ngưu, vừa là muội muội của hoàng thái tôn, xét về độ gần xa, quan hệ của nàng và Triệu Miền Trạch tất nhiên sẽ thân thiết hơn so với Triệu Tôn, họ đề phòng nàng cũng đúng. Những cái nhíu mày kia của Trần Đại Ngưu khiến nàng thấy lạnh trong lòng, thậm chí hơi sợ hãi.

Giây phút trước vẫn còn yêu thương nồng nàn, giây phút kế tiếp, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Cáp Tát Nhĩ là trượt chân ngã tại Sơn Hải Quan một bước ngoặc cực kỳ lớn. Tình hình nhìn có vẻ sống yên biển lặng, nhưng lại càng khiến người ta nhìn không thấu. Hạ Đình Đức tiếp chỉ, dẫn hai mươi vạn binh mã đã đến phủ Bắc Bình. Những ngày qua, phía Bắc Địch có thêm động thái mới: Đổi tướng lĩnh thủ thành Sơn Hải Quan. Rất hiển nhiên là Cáp Tát Nhi vẫn chưa tỉnh lại, điều này đối với quân đội Đại Yến mà nói là một thời cơ công thành cực tốt, nhưng cho dù là Nguyễn Hữu ở quan ngoại hay Hạ Đình Đức ở Bắc Bình đều chưa nhận được ý chỉ tấn công của triều đình. Sóng gió lạnh buốt, sương tuyết giăng đầy, điều này ảnh hưởng không nhỏ đối với triều đình Đại Yến. Trong lúc công chúa Cao Thương đến Đại Yến, Cao Thương cũng chính thức quy phục Đại Yến; trong lúc Triệu Tôn chuẩn bị đoạt lại sổ lương thảo trong tay mười hai bộ lạc Mạc Bắc; trong lúc hai mươi vạn đại quân đóng trú ở phủ Bắc Bình của Hạ Đình Đức chuẩn bị tấn công Sơn Hải Quan; trong lúc Bắc Địch chuẩn bị âm thầm đưa Cáp Tát Nhĩ từ Sơn Hải Quan về Cáp Lạt Hòa Lâm; trong lúc Hạ Sơ Thất đang tính toán xem làm sao mới ăn được Triệu Thập Cửu, thì trên triều đình Đại Yến lại xảy ra một chuyện động trời. Hoàng thái tôn Triệu Miên Trạch chính thức sắc phong Hạ Vấn Thu làm thái tôn phi.

Tuy chuyện này nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Tuy trong triều ai cũng biết Triệu Miên Trạch chung tình với Hạ Vấn Thu, nhưng những năm qua lại không hề lập làm chính thê, nguyên nhân là do lão hoàng để không đồng ý. Lần này không những làm chính, mà còn tạo nên thanh thế to lớn, nhưng vẫn có nhiều người không đoán ra được ý đồ bên trong. Hậu viện của các hoàng tử hoàng tôn, đa số không liên quan gì đến tiền triều.

Có người đoán, Hạ Vấn Thu có thai, mẹ quý nhờ con.

Có người đoán, Ngụy quốc công Hạ Đình Đức tay nắm đại quân, hoàng thái tốn xử lý chính vụ, phải nhờ cậy vào gã nên không thể không làm như thế.

Cũng có người đoán, có một đạo thánh chỉ dường như đến từ điện Văn Hoa, nhưng nếu Hồng Thái Để đang bệnh không đồng ý, cho dù hoàng thái tôn có thích Hạ Vấn Thu đến cỡ nào thì cũng không dám tự ý sắc phong, làm trái ý Hồng Thái Đế.

Mọi người bàn luận xôn xao, rốt cuộc chuyện như thế nào, không ai biết được. Đông Noãn Các cung Càn Thanh. Địa long được đốt nóng rực, nhưng trên người Hồng Thái Đế vẫn đắp một chiếc chăn bông, thỉnh thoảng cúi đầu ho khan vài tiếng, nhìn cơ thể của ông ta rõ ràng đã không còn như trước đây nữa. Lão thái giám Thôi Anh Đạt hầu hạ bên cạnh, nhét một cái gối dựa cho ông ta, rồi dâng một ly trà nóng, lúc này mới khom ngươi vuốt lưng cho ông ta.

“Bệ hạ, nên nghỉ ngơi rồi.” Hồng Thái Đế lắc đầu, thở dài một hơi, ông ta nhìn Thôi Anh Đạt, ánh mắt già nua đục ngầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện