Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Bởi vì quan tâm, nên mới tàn nhẫn (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng biết nếu Triệu Thập Cửu có chuyện không thể trở về thì chắc chắn sẽ nói trước với nàng. Nhưng bây giờ hắn không nói gì cả, ngay cả Trần Cảnh cũng không trở về, nhất định là có lý do không thể báo trước được, sao có thể làm nàng yên tâm được cơ chứ?

“Đi!” Giáp Nhất rất kiên trì.

“Muốn đi thì ngươi đi!”

“Ta không thể để người ở lại được!” “Vậy thì cùng đi tìm!” “Nói không chừng huynh đệ trong quân doanh đã tìm thấy rồi.” Mặt mày Giáp Nhất trở nên nặng nề, hắn ta vẫn cố chấp hơn nàng. Nhìn hắn ta nắm chặt bờm ngựa không buông, Hạ Sơ Thất rất bực bội, cưỡi trên lưng ngựa gọi thêm vài tiếng “Triệu Thập Cửu”, trơ mắt ra nhìn Giáp Nhất2kéo ngựa của nàng đi về. “Mau nhìn kìa!” Nàng đang sốt ruột, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Giáp Nhất. Nàng ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt ra xa.

Sau đó, nàng kinh ngạc nhảy xuống ngựa, chạy về hướng đó. “Đại Điểu...”

Con ngựa đang đợi dưới dốc kia chính là chiến mã Đại Điểu của Triệu Tôn. Cứ như gặp được người thân xa cách đã lâu, Hạ Sơ Thất vui mừng chạy tới vuốt ve mặt của Đại Điểu. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng càng thấy lạnh lẽo hơn, “Đại Điểu ở đây, thể Triệu Tôn đi đâu rồi? Không đúng, Giáp Nhất, chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện rồi.”

Giáp Nhất cau mày, “Chúng về doanh trại gọi người trước.” “Không kịp nữa rồi.” Hạ Sơ Thất không phải là một người8bị quan, nhưng lúc này lại có một cơn hoảng sợ dâng lên trong lòng. Càng yêu sâu đậm thì càng lo lắng. Vô số khả năng xảy ra tình huống bi quan xuất hiện trong đầu, nàng không hề do dự, nhảy thẳng lên lưng Đại Điểu, “Giáp Nhất, người đi về gọi người, ta tiếp tục đi tìm.”

“Không được!” Giáp Nhất lặp lại, “Điện hạ đã dặn, nửa bước không rời.” “Đệch! Sao con người người lại cố chấp thế? Ngươi mau đi mau về muộn nữa sẽ không kịp mất.” Nàng càng nói càng nôn nóng, càng nói càng kích động. Không ngờ bỗng có một giọng nói chen ngang vào, “Không kịp gì vậy?”

Giọng nói bình tĩnh trầm thấp kia như hệt một ngọn đèn trong bóng đêm, khiến cơ thể đang cứng6đờ của nàng cứ như được tiêm vào một liều sức sống mới. Nàng xoay ngay đầu lại nhìn người đàn ông đứng trong gió tuyết tay áo bay bay, sự vui mừng cộng thêm nỗi lo lắng liền trở thành cơn dở khóc dở cười. “Triệu Thập Cửu, đồ khốn nhà chàng!” Khắp người nàng đều là gió tuyết, nàng nhảy xuống ngựa, đạp trên tuyết chạy nhào tới. “Chàng đi đâu vậy? Làm ta sốt ruột muốn chết!” Triệu Tôn dang hai tay đón lấy nàng ôm vào lòng, phủi bông tuyết trên người nàng, “Để nàng lo lắng rồi, ta sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ có điều thứ này vào đông không dễ tìm, nên tổn thêm chút ít thời gian.” Nghe hắn nói đến “thứ này”, Hạ Sơ Thất hồi thần3lại. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Trần Cảnh đang đứng ở nơi không xa sau lưng hắn, lúc này mới phát hiện ra trên lưng con ngựa Trần Cảnh đang dắt có vắt mấy xác chết... động vật. Hạ Sơ Thất sửng sốt, nhìn hắn một cách khó hiểu, đau lòng nói, “Chẳng phải Ngột Lương Hãn vừa mới tặng năm ngàn bò và dễ ư? Triệu Thập Cửu, chàng thèm đến mức đó hả?”

Triệu Tôn giơ tay lên, chỉnh mũ giúp nàng, “Chỉ biết tới ăn.” “Xác chết không đem ra để ăn ư? Dùng làm gì đó?”. Nàng hỏi cực kỳ “máu tanh”. Liên hệ xác chết và ăn lại với nhau, khiến khóe miệng ba người đàn ông xung quanh co giật, nhưng họ không phát biểu ý kiến gì về vấn đề5xác chết, chỉ có Triệu Tôn giải thích: “Đây là chồn đen vùng cánh đồng tuyết, lông của nó là thứ quý giá nhất, mặc vào rất ấm.”

“Rồi sao nữa?” Nàng lườm hỏi. Triệu Tôn nhìn Trần Cảnh và Giáp Nhất, chắc là thấy hơi ngại ngùng nên nháy mắt với hai người họ, đợi đến khi họ mang theo con mồi đi đằng trước, hắn mới cầm tay Hạ Sơ Thất, từ từ bước đi. “Ngày mốt là sinh thần của nàng, gia muốn làm cho nàng một chiếc áo choàng chồn đen”

Trái tim Hạ Sơ Thất nóng ran, nhìn bông tuyết vẫn chưa tan vương trên đầu và vai hắn, nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhón chân lên phải xuống, sau đó kể sát người tới, nhỏ giọng cằn nhằn, “Chẳng phải ngày mốt mới tới sinh nhật đấy sao? Cần gì phải gấp gáp như thế, đêm hôm khuya khoắt nguy hiểm biết nhường nào...” Hắn cúi đầu nhìn nàng, không trả lời. Hạ Sơ Thất chu môi, cười đáng yêu, “Triệu Thập Cửu, sinh nhật hai chúng ta chỉ cách nhau một ngày. Ta mồng bảy, chàng mồng tám, giờ đây chàng tặng da chốn đen cho ta để làm y phục, nhưng ta lại chẳng có gì để tặng chàng.” “Nếu A Thất có lòng, chi bằng xí xóa hết số bạc gia thiếu nàng?”

Hắn cười trêu ghẹo, Hạ Sơ Thất lập tức trở mặt.

“Mơ đi! Chàng nợ ta biết bao nhiêu rồi? Lát về ta phải ghi hết vào sổ, không thể để chàng chống chế được.”

“Không sao, gia tiếp tục mắc nợ vậy.” “Nhìn dáng vẻ này của chàng, còn phải thiếu nhiều lắm đây.”

“Vậy A Thất phải cố gắng thêm mới được.”

Nghe lời nói như cười như không của hắn, nghĩ đến nguồn gốc sổ bạc kia, khuôn mặt bị hoa tuyết thối lạnh buốt của Hạ Sơ Thất bỗng nóng bừng. Nàng lườm hắn, lúng túng đến mức im lặng một lúc lâu. Triệu Tôn thì lại tưởng nàng để bụng, thở dài giơ tay trái lên, đưa bằng cổ tay “tỏa ái” mà hắn luôn mang theo ra trước mặt nàng.

“Nhìn xem đây là gì? Quà của A Thất, một món đủ dùng cả đời.” “Xem như chàng biết điều.” Hạ Sơ Thất vui vẻ, khoác tay
hắn.

Trên đường về doanh, mưa gió càng ngày càng lớn.

Nàng được hắn nửa ôm nửa ấp, lặn lội trong lớp tuyết dày nửa tấc nhưng cũng chẳng thấy lạnh là bao, chỉ đi suốt một đường, trò chuyện vui vẻ suốt một đường, “Tuy chàng tặng ta một đống xác chết, nhưng ta phải nói cho chàng biết, ta không biết làm y phục, xác chết vẫn là xác chết, cho dù có trở thành da, cũng chẳng thể biến thành, phục được.”

“Không cần vương phi bận tâm.” Ngữ điệu của Triệu Tôn cũng thoải mái, hắn trêu ghẹo: “Đợi về đến kinh sư, gia sẽ tìm thợ may giỏi nhất trong cung may cho nàng.”

Về kinh?

Nghe đến kinh sư, Hạ Sơ Thất bất giác nghĩ đến kinh sư trong miệng Lý Mạc. Nghĩ đến ti trúc của Tần Hoài, mưa bụi vùng Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy và khung cảnh nhảy múa thái bình thịnh thế phồn hoa. So sánh với vùng cánh đồng tuyết hoang vu lúc này, nàng không khỏi thở dài thườn thượt. “Không biết khi nào mới có thể về kinh.”

Triệu Tôn cúi đầu ôm chặt eo nàng, “Nhanh thôi là có thể về rồi.” Nói đến đây, hắn dừng bước, đứng trong gió mưa nhìn khuôn mặt nàng thật lâu, “A Thất, kế hoạch dời lên sớm trước thời hạn, ngày mai ta phải dẫn binh đi Âm Sơn. Nàng đợi ta.”

“Ngày mai?”

Hạ Sơ Thất hít sâu.

Hèn gì hắn cứ phải đi bắt chồn đen vào tối nay, vì để chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng, hóa ra sáng mai hắn đã phải đi rồi ư?

“Không cần lo lắng.” Triệu Tôn hạ giọng, trong tiếng gió nghẹn ngào, hắn nâng mặt nàng lên, hôn lên trán nàng, “Ta đã liên lạc với Nguyễn Hữu và Đại Ngưu. Chuyến đi Âm Sơn lần này, buộc phải thay đổi cục diện.” “Gia, chàng định...” Nàng nuốt nước bọt, hoảng sợ nói, “Khởi binh?”

“Ha ha.” Triệu Tôn buồn cười, nhéo mặt nàng, “Tất nhiên là không, phụ hoàng vẫn còn, sao ta dám làm chuyện đại nghịch bất đạo thế kia? Nhưng...”

“Nhưng thế nào?” “Đến lúc đó A Thất sẽ biết. Đợi tin tốt của gia, chuyện trong quân doanh cá tiến hành theo kế hoạch.”

Nhớ đến cái kết hoạch hẳn và nàng từng trao đổi, lại nghĩ đến chuyện của Lý Mạc, Hạ Sơ Thất cảm thấy thời gian quá gấp. Nàng không muốn nói chuyện Cáp Tát Nhi vào lúc này, nhưng y đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, nguy chết rồi, biểu tỷ biết phải làm sao đây? Nàng cắn răng, cuối cùng vẫn kể hết đầu đuôi câu chuyện. Hắn nghe xong, im lặng một lúc lâu.

Trong lúc nàng cho rằng phải tốn thêm ít nước bọt nữa thì hắn ôm chặt eo nàng, thở dài. Mỗi lần Triệu Thập Cửu thở dài, Hạ Sơ Thất biết hắn đã thỏa hiệp. Không cần biết hắn không muốn đến cỡ nào, nhưng sẽ luôn thỏa hiệp trước sự kiên trì của nàng.

“Triệu Tôn, cảm ơn chàng... ta, ta yêu chàng.”

Nàng đỏ mặt, gọi tên hắn, lần đầu tiên tỏ tình một cách trịnh trọng như thế.

Nhưng cái tên đang ôm chặt nàng lại chẳng trả lời gì cả, vào lúc nàng rất muốn đào một cái hố chui xuống, thì hắn bỗng nhiên bể nàng lên, sải bước đi trong gió tuyết, trả lời một cách rất bình tĩnh.

“Ừ, gia cho phép.” Buổi sớm ngày đông rét buốt, hà hơi thành sương.

Tứ hải không thái bình, cửu châu không an định. Những ngày tháng trong chiến khu chỉ cần no ấm là tuyệt vời.

Trong lúc Hạ Đình Đức dẫn binh từ Bắc Bình đi đến Âm Sơn, giữ lại lương thảo nhằm uy hiếp Triệu Tôn thì Nguyễn Hữu nhận được mệnh lệnh của Triệu Tồn, chuẩn bị tấn công vào Sơn Hải Quan, đánh thẳng vào Bắc Bình, còn Trần Đại Ngưu ở Liêu Đông nhận được tin Lễ bộ thị lang Lan Tử An đã trở về từ Cao Thương.

Yến Nhị Quy truyền xong khẩu lệnh của Tấn vương thì chạy thẳng về Mạc Bắc, đi về vội vàng, không dừng lại dù chỉ nửa ngày. Trần Đại Ngưu thầm biết tình hình hiện tại rất căng thẳng nên không giữ lại, chỉ kêu y nói lại với Triệu Tôn: Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa ở cửa ải Lư Long,y luôn ghi nhớ trong lòng, lập tức sẽ sắp xếp hành động. Trần Đại Ngưu vốn không nghĩ đến chuyện sẽ giữ Triệu Như Na ở lại lâu. Liêu Đông vừa mới trải qua chiến sự nên không được ổn định lắm, nhưng nhận được tin do Yến Nhi Quỷ mang tới, biết được tình hình hiện nay ở Sơn Hải Quan nên cũng không tiện đưa nàng về kinh. Vả lại ngày hôm đó sau khi trở về từ nhà trọ, sức khỏe của Triệu Như Na không được tốt cho lắm, y không thể không bố trí nàng vào ở trong trạch viện tại Phụng Tập Bảo, đồng thời gửi một bức thư về kinh sư, đại ý trong thư là Thanh Hoa quận chúa đã nhận được, viết thư trả lời để bày tỏ hàng hóa nguyên vẹn, không cần phải nhớ nhung vân vân...

Người nhận thư, tất nhiên là hoàng thái tôn Triệu Miên Trạch.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện