Người thứ năm, thấy dung mạo của ta thì không chấp nhận được tướng mạo của bản thân nữa.
Hắn bán nhà đi Hàn Quốc. À, cũng chính là nơi mà các ngươi gọi là Cao Ly đấy, rồi đi chỉnh lại
dung nhan. Qua mấy lần, đến khi hắn thỏa mãn về nhà, cha mẹ hắn không nhận ra hắn nên tưởng hẳn là trộm, đánh thừa sống thiếu chết.”
Hạ Sơ Thất nói rất chậm, vô cùng mặt dày vô sỉ. Triệu Tôn vẫn thờ ơ.
Đến khi miệng đắng lưỡi2khô, sắp không bịa được nữa, hắn mới nhịn không được mà hỏi: “Vậy người khác biệt duy nhất? Là người thứ một trăm sao?”
À, thì ra hắn đang nghe sao? Hạ Sơ Thất cười hì hì, nháy mắt với hắn rồi mới kể đoạn cao trào: “Khụ, người cuối cùng, quả thật là trai đẹp cực phẩm. Hắn hấp dẫn người khác phái cũng ngang như ta vậy. Đương nhiên, ta vẫn hơn một chút. Nhưng mà cũng không hiểu sao, khi hai chúng ta xem mắt, uống8nhiều rượu quá, trò chuyện một chút rồi lại cùng lăn lộn một chỗ...” Thấy đôi mắt Triệu Tôn híp lại, rõ ràng đã hiểu sai ý, lúc này nàng mới cười vang, đấm mạnh xuống đất.
“Lăn xong thì hai chúng ta trò chuyện cả tối, hôm sau tỉnh rượu thành bạn thân. À, giống như hai chúng ta bây giờ đó.” Triệu Tôn rõ ràng không hứng thú với cái chức “bạn thân” từ phong này.
Nhưng Hạ Sơ Thất phát hiện ra, Triệu Tôn quả thật rất có6dáng vẻ quý phái của con cháu hoàng thất, dù trong lòng không vui thì vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến sự cợt nhả, vui buồn khổ đau của nàng. Chỉ cần lắng lặng tản ra hơi thở quyến rũ của phái nam, hắn cũng đã khiến nàng chật vật lắm mới ngăn được tình cảm nảy mầm trong trái tim nhộn nhạo.
Thật không phải khi có ý hèn mọn với ân nhân cứu mạng, nàng tiếp tục kể chuyện. “Thật ra cũng3là ta không để tâm. Nếu không cũng có thể chấp nhận được chàng trai đẹp kia.” “Là người ta không thèm để ý mới đúng chứ gì?” Triệu Tôn thản nhiên nói, vô cùng cay nghiệt.
Hạ Sơ Thất nghẹn họng, rất mất mặt, “Ngủ! Không nói với người nữa, chẳng thú vị gì cả, không có tế bào hài hước.”
“Như thế là tốt nhất.”
Triệu Tôn thờ ơ đáp, nhắm mắt lại, dựa vào vách đá, cũng không thèm cử động nữa. Đến khi Hạ Sơ Thất trần trọc5mãi không ngủ được, mở mắt nhìn trộm hắn thì thấy hắn đã thở đều đều.
“Má, thật đáng xấu hổ, không phúc hậu!”
Hạ Sơ Thất cúi đầu lầm bầm, hai mắt mở to nhìn đống lửa, vẻ mặt đau khổ, không ngủ được.
Suy đi tính lại, thấy Triệu Tôn đã ngủ rồi, nàng lấy đống quần áo không thể để hắn nhìn thấy từ trong bọc ra, ngồi bên cạnh đống lửa để hong khô, đồng thời rảnh rỗi nhìn các mỏm đá đang nhỏ nước quanh động.
Đột nhiên, nàng phát hiện, hình như có cái gì đó đang ngọ nguậy trong khe đá trước mặt. Từng cái một, từng vòng một, chi chít dày đặc, rải rác khắp động, lóe ánh sáng đáng sợ.
Hạ Sơ Thất trợn to mắt, lạnh cả sống lưng. “Má ơi, rắn...”
Nàng hét lên một tiếng, nhào vào người Triệu Tôn, dùng cả tay chân quắp lấy người hắn như bạch tuộc. Triệu Tôn cũng không ngủ say, cả người cứng đờ, ngồi thẳng dậy, vô thức muốn kéo Hạ Sơ Thất xuống khỏi người mình. Nhưng lúc bị hoảng sợ, sức lực nàng lớn kinh người, hắn kéo mãi không ra.
Triệu Tôn nhíu mày, túm cổ tay nàng, “Xuống!”
“Ta không xuống!”
Nàng hùng hồn nói, nét mặt hắn lại càng cứng ngắc, mất tự nhiên.
“Vô liêm sỉ! Còn ra thể thống gì?”
“Ai muốn hợp thể với người chứ?” Hạ Sơ Thất cướp lời, nói nhanh, “Đừng tưởng người đẹp trai thì ta sẽ vứt bỏ nhân phẩm đạo đức của mình nhé. Ta sợ rắn, có nghe thấy hông?” Ai cũng có điểm yếu. Hạ Sơ Thất không sợ người chết, không sợ máu, nhưng lại sợ những động vật thân mềm như rắn, chuột, sâu róm. Theo Chiêm Sắc nói thì đây là bệnh tâm lý “sợ động vật thân mềm”. “Điếc sao? Gia bảo người xuống!” Gân xanh trên trán Triệu Tôn nảy lên. Hạ Sơ Thất biết hắn không thích gần phụ nữ, nhưng lúc này cũng không để ý đến tâm trạng của hắn được.
“Triệu Vương gia, Thập cửu gia, tiểu tổ tông, ta nói sao người lại máu lạnh hơn cả con rắn kia thế: Vào lúc thế này, không phải người nên xả thân làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?!”
“Ngươi mà là mỹ nhân" sao? Không xuống thì ta sẽ ném người cho rắn ăn.”
Hạ Sơ Thất chỉ sợ rắn, không sợ bị uy hiếp, “Được, vậy thì hai chúng ta đều xuống cho rắn ăn đi, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có bạn. Phần canh Mạnh Bà của ta sẽ cho ngươi uống, không cần khách sáo!”
Thấy vẻ mặt khó coi của hắn, Hạ Sơ Thất cũng không thỏa hiệp, hừ một tiếng, hai đùi càng kẹp chặt hơn. Thậm chí, nàng còn bất chấp việc trên tay còn cầm “bịt mắt”, chỉ ôm chặt lấy hắn, hoàn toàn không biết hình tượng này của mình đáng sợ cỡ nào.
Ánh mắt Triệu Tôn tối sầm xuống, hắn cúi đầu, lạnh lùng nhìn thẳng mặt nàng.
“Ta đếm tới ba. Một, hai...”.
“Ba! Nào, ném đi, cùng bị ăn...”
Nàng hạ quyết tâm, sống chết bám lấy Triệu Tôn. “Vô liêm sỉ!” Triệu Tôn mắng nhỏ một tiếng, thân hình nhoáng lên, hai bàn tay to ôm lấy eo nàng, kéo mạnh nàng ra khỏi người mình, rút kiếm tiến lên giết rắn. Nhưng hắn vừa chuyển mình thì Hạ Sơ Thất đã nhảy lên, không quan tâm đến bất cứ điều gì, lưu loát ôm lấy lưng hắn như một chú gấu koala. “Mau giết đi, mau giết đi, ta giúp người một tay.”
Tình cảnh này thật hùng tráng!
Một Vương gia uy phong lẫm liệt, công một cô gái tinh quái trên lưng. Bảo kiếm sáng loáng, không đẫm máu sa trường, mà lại dùng để giết rắn. Hai ngày mưa to và lũ đến bất ngờ khiến rắn đều chui hết
vào đây. Chúng bò lúc nha lúc nhúc, lè lưỡi ra, số lượng càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức khiến Hạ Sơ Thất nổi cả da gà. Cũng may Triệu Tôn võ công cao, những con rắn kia còn chưa đến gần thì đã bị tiễn đi gặp Diêm Vương.
“Ôi, chủ tử, ngài lợi hại quá! Chiều này tên gì thế?”
“Chậc chậc chậc, ngầu quá! Giết bầy rắn như vào chỗ không người...”
Ngài. Cái này... Cái,
“Tiếp tục đi, ta cảm thấy kiêu ngạo và tự hào vì ngài. Cái này... Cái này... Quả nhiên là chiêu thức giết rắn kiêu ngạo quần hùng phong hoa tuyệt đại. Bảo hiểm của Vương gia chém xà yêu, tạo hình này thật quá xa hoa, quá ngầu. Gia, ta ở trên lưng ngài mà vẫn cảm nhận được nội lực vô cùng mà ngài phóng ra. Ngài tiếp tục cố gắng lên, ta tiếp tục cổ vũ ngài nhé? Đừng ngừng!”
Hạ Sơ Thất thò đầu ra nhìn từ cổ của hắn, kêu to rất gợi đòn.
“Đám rắn tinh này, kiếp sau nhớ đầu thai làm người. Nếu có oan khuất thì nhớ xem ai mới là người giết chúng mày, không liên quan gì đến ta đâu. Ta là người tốt... Mau đi đi, đi rồi sẽ không bị làm thịt...”
Nàng lảm nhảm như Đường Tăng, nói nhiều đến mức còn đòi mạng hơn cả rắn.
“Ngươi câm miệng!” Triệu Tôn quát khẽ.
“Xin lỗi, ta căng thẳng thì... sẽ nói nhiều.” Hạ Sơ Thất ôm chặt lấy cổ hắn. Nàng quay trái, quay phải lại quay trái theo thân hình cao to của hắn, liên mồm nói không ngừng được, mãi đến khi Triệu Tôn không nhịn được nữa, ném lại một câu, “Cứ thử nói thêm một chữ nữa xem.”
“Được rồi... Xem như ngươi lợi hại!”
Hạ Sơ Thất mím môi, trừng mắt nhìn kiếm hắn chém lên chém xuống, lại thêm trời mưa xối xả bên ngoài, cảm thấy cuộc sống này quả là rất “mất hồn”. Nếu như tối nay không có Triệu Tôn ở đây, một mình nàng gặp nhiều rắn như vậy, chắc nhân sinh quan phải làm lại rồi.
“Khò khè... khò khè...”
Tiếng động vật thân mềm bò qua bò lại thật đáng sợ quá. Triệu Tôn giết vô cùng hung ác. Dần dà, rắn con rắn mẹ rắn bố rắn ông cô dì chú bác không còn xông lên nữa, những con còn sống nhanh chóng nấp vào khe đá. Hạ Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm, nhìn đàn rắn biến mất sạch sẽ bất chấp thị thể đồng loại, không khỏi cảm thán:
“Chậc chậc, đám rắn này rất thực tế.” “Xuống!” Triệu Tôn cầm thanh kiếm vẫn còn nhỏ máu rắn, lạnh lùng nói. “Ta nghĩ, trong khe đá kia nhất định có một ổ rắn to, nói không chừng đây là Xà Vương cung của chúng, nếu không thì sao lại có nhiều rắn thế chứ? Ngươi nghĩ sao?” “Ông đây nói, ngươi cút xuống!” Triệu Tôn hung dữ bất nàng, chẳng biết đã dùng câu cửa miệng của nàng từ lúc nào.
“Dữ gì mà dữ chứ? Chẳng phải ta bị tê chân sao?” Hạ Sơ Thất thong thả nhảy xuống khỏi lưng hắn, nhìn xác rắn xung quanh, dạ dày trào lên, nhưng lại không dám rời hắn nửa bước, tay vẫn níu lấy ống tay áo hắn. Hắn ngồi xuống, nàng cũng ngồi xuống. Hắn nằm xuống, nàng cũng nằm xuống, bất chấp luôn cả sự dè dặt vốn chẳng có mấy của mình.
“Bỏ tay ra!” Triệu Tôn tựa vào vách đá, lạnh lùng liếc nhìn cánh tay túm trên tay hắn của nàng. “Ta nói này người anh em, cần gì phải thế chứ?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn về phía khe đá, chỉ sợ rắn lại bò ra, “Nếu như những bình thuốc kia của ta không bị Đông Phương ẻo lả lấy mất thì ta cần ngươi chắc? Ta chỉ cần rải thuốc thì chúng nó cũng không dám tới. Nhưng bây giờ... Này, ngài nghĩ một chút đi, nhỡ đâu ta bị rắn tha đi, chẳng phải điện hạ ngài mất đi một trợ thủ đắc lực sao? Thiếu đi một người giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ, nếu như ảnh hưởng đến nghiệp lớn sau này thì sẽ không bù nổi mất, ngài nghĩ sao?” “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Triệu Tôn nhướng mày, hiếm khi kiên nhẫn nghe.
“Ta ngủ cùng ngươi.” Hạ Sơ Thất nói rất thản nhiên, “Ta ngủ bên trong, ngươi ngủ bên ngoài, rắn có ra thì cắn người trước.”
“Hoang đường!” Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, vội vàng kéo tay nàng, “Ngươi, qua bên kia ngủ.”
“Điện hạ, chủ tử, làm ơn!” Hạ Sơ Thất hiếm khi mềm giọng van nài.
Triệu Tôn hừ nhẹ, không đáp lời.
Hạ Sơ Thất sụt sùi, cánh tay quấn lấy tay hắn không buông, dùng lý để nói, dùng tình để lay động, “Chúng ta đều là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, mà ta cũng sẽ không sàm sỡ ngươi. Hơn nữa, ta cũng sẽ không ôm ngươi, cùng lắm chỉ chạm tay, đầu có nhiều đâu.”
Nàng lắc lắc tay hắn.
Triệu Tôn không thèm mở mắt, lười phản ứng lại.
Hai người cứ như thể chiến đấu qua lại mấy trận, Hạ Sơ Thất nhếch môi, nở nụ cười xán lạn.