*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Sở Thất, người đang nói gì vậy?” Dương Tuyết Vũ khó hiểu
Hạ Sơ Thất cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Nhờ ngươi nói với biểu tỷ đợi ở kinh sư, không bao lâu nữa sẽ có người cầm một số bạc lớn đi cầu xin tỷ ấy! Bảo tỷ ấy chém, chém thật mạnh tay
Đến lúc đó, ta sẽ liên lạc với tỷ ấy.”
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên nắm lấy kiểm trong tay Dương Tuyết Vũ, giơ tay lên, phụt một tiếng, kiểm đã đâm vào người nàng, máu tươi chảy xuống, Dương Tuyết Vũ kinh hoàng thất sắc, “Sở Thất, vì sao?” “Chủ tử...” Trịnh Nhị Bảo cũng kêu lên
Hạ Sơ Thất không để ý đến cậu ta, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Dương Tuyết Vũ, khẽ nhếch khóe môi, cứ như2việc dâm mình một đao là một chuyện rất nhẹ nhàng, cũng hoàn toàn không thấy đau vậy
Mỗi nàng trắng bệch, nàng nghiến răng nói:
“Tuyết Vũ, các ngươi, mau đi..
nói với biểu tỷ..
người đặt hàng..
là thái tốn phi Đông cung..
Hạ Vấn Thu.”
Nói xong nàng không cho Dương Tuyết Vũ thời gian phản ứng lại đã nắm lấy thân kiểm, lại đâm cho mình một nhát nữa, rồi nàng chịu đau rút kiếm ra, xoay đầu lại nhìn Trịnh Nhị Bảo lúc này đang rất kinh hãi.
“Nhị Bảo công công..
đi ra ngoài, nói với Hà Thừa An, nói rằng ta..
bị ám sát...” Trịnh Nhị Bảo khóc thất thanh, cuối cùng cũng chạy ra ngoài
Dương Tuyết Vũ yên lặng nhìn nàng, dường như hiểu ra, nắm chặt chuôi kiểm trong tay, cũng không nói gì thêm, dẫn9theo tiểu nam tử gầy nhom nhảy ra qua lối cửa sổ.
“A!” Hạ Sơ Thất hít một hơi trong đau đớn, đỡ lấy vết thương nơi bả vai, lùi về sau hai bước, dựa lưng vào tường, từ từ ngồi xuống
Cả thế giới này bỗng trở nên yên tĩnh, không có tiếng gào thét, không có chém giết, không có gì hết
Nàng khẽ vuốt ve bụng, nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa
“Tiểu Thập Cửu, nương biết con rất kiên cường..
trải qua nhiều chuyện như thế, nương đã ngó lơ con, nhưng con vẫn bình an..
Lần này, con nhất định cũng có thể vượt qua được
Chỉ cần vượt qua được..
là tốt rồi
Con hãy nhớ, là do họ ép nương, nếu họ đã mất kiên nhẫn như thế, vậy chúng ta cùng hổi kinh,6ngắm nhìn nơi cha con lớn lên..
và cũng tiện trả thù cho chàng.”
“Hạ Sở!”
Giáp Nhất xách theo một thanh đao dính đầy máu tươi xông vào, nhìn thấy nàng ngã người trong vũng máu
“Ngươi đến rồi?” Hạ Sơ Thất nheo mắt, cười với hắn ta
“Ngươi thấy thế nào rồi?” Giáp Nhất bước đến đỡ lấy nàng, ấn chặt vết thương, một dòng máu tươi chảy ra từ giữa kẽ tay của hắn ta
Mắt hắn ta đỏ ngầu, bao nhiêu năm rồi chưa rơi lệ lần nào, vậy mà giờ đây vành mắt hắn ta lại ướt nhòe, “Ngươi cố gắng chịu đựng, ta đi lấy thuốc.”
Hắn ta bể nàng lên giường, lục tìm trong tay nải, ngón tay run rẩy, thần sắc hoảng loạn.
“Ai đâm ngươi?” “Chính..
ta.” Nàng yếu ớt, nở nụ cười quỷ dị0“Ngươi điên rồi à?” Một nỗi đau đâm thẳng vào tim, hắn ta nhìn máu tươi trên người nàng, nhìn vết thương hung tợn thì trừng mắt, giọng nói lạnh lùng
“Ta không điên..
Thương đứa bé, nên không bắt được sói..
Tàn nhẫn với bản thân mới có thể càng tàn nhẫn với người khác.” Mỗi nàng trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười, “Ông chủ Giáp, tạ..
ta phải cược một ván lớn.”
Sống lưng của Giáp Nhất cứng đờ, mặt mày tái nhợt, khuôn mặt kia lạnh lẽo hơn bất kỳ lần nào trước đây
Hắn ta trừng mắt lên với nàng, nhìn dáng vẻ suy yếu kia, im lặng một lúc mới khàn giọng, hỏi từng chữ:
“Ngươi thay đổi chủ ý rồi?”
Hạ Sơ Thất gật đầu, ánh mắt sáng chói dị thường, dường như mang theo mối thù7khắc cốt ghi tâm, khóe môi nàng nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, khiến máu tươi trên người nàng phai màu đi
“Phải, ta thay đổi chủ ý rồi, là họ ép ta
Ngươi đừng sợ, vết thương không có gì đáng ngại, ta tự biết chừng mực..
Ngươi hãy nhớ..
không được để người khác chữa trị cho ta..
nếu họ cứ muốn gọi thái y..
vậy ta chỉ cần..
chỉ cần Tôn Chính Nghiệp, người khác sẽ hại ta, ta..
không thể tin tưởng được.”
Mặt Giáp Nhất đỏ bừng, hắn đấm một quyển lên tường.
“Chủ tử...”
Không đợi họ nói gì thêm, tiếng khóc của Trịnh Nhị Bảo lại vang tới.
“Thất tiểu thư! Người bị sao thế?”
Hà Thừa An chạy tới trong cơn hoảng loạn, cũng gào lên
Đám người áo đen bên ngoài đều bị xử lý hết, một nhóm đại nội thị vệ mang theo vũ khí cũng xông vào phòng
Trong phòng hỗn loạn ồn ào
Hạ Sơ Thất thì nhắm chặt hai mắt.
Nàng mệt rồi, muốn ngủ một lát
Còn chuyện tiếp theo, không cần nàng phải làm.
*****
Năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Xuân chí, vạn vật sống dậy.
Cành cây trơ trụi bắt đầu nảy mầm
Bầy chim trú đông cất tiếng kêu trong veo
Mặt đất ngâm mình trong cơn rét lạnh, bắt đầu trở nên ấm áp và ẩm ướt.
Lão bách tính cởi bỏ áo bông dày nặng, trút bớt xiêm y
Từ đầu năm, chiến tranh giữa Đại Yến và Bắc Địch đã bình lặng, gần đây Bắc Địch chuẩn bị phái sứ thần đến kinh sư để đàm phán việc nghị hòa với Đại Yến, thậm chí còn có ý muốn liên hôn, những chuyện này lan truyền rộng rãi khắp dân gian
Phủ Ứng Thiên ở kinh sư, từ khi khai quốc đến nay đã nhiều năm không hề xảy ra chiến tranh, đời sống của lão bách tính an nhàn, không cần biết bên ngoài đánh nhau ra sao, họ đều có thể ăn được một bữa cơm no, những lúc rảnh rỗi thì lê la trà lâu tửu quán, ồn ào sôi nổ tranh luận những việc trong thiên hạ
Đầu tháng hai, triều đình tổ chức tang lễ long trọng cho Tấn vương
Tuy tang lễ đã qua, nhưng những hoạt động thờ cúng dân gian của các nơi trên lãnh thổ Đại Yến vẫn chưa kết thúc
Tại các miếu thờ, học đường, công quán, trạch viện, hễ có những người kính trọng Triệu Tôn thì đều sẽ lập linh vị, họ hành đại lễ ba quỳ chín lạy trước linh vị của hắn, khóc lóc rung trời như thể con hiếu cháu hiền
Nhất là trong lòng bách tính ở vùng biên cương, sự đình chiến của hôm nay, sự ổn định của bách tính bây giờ đều là do Tấn vương dùng mạng đổi về.
Người đã mất, nhưng không thể quên gốc rễ
Bách tính vẫn nhớ như in, nhưng ngòi bút của sử quan lại làm lu mờ đi đoạn lịch sử này
Tấn
vương tiểu ký viết: Thập Cửu hoàng tử, tên Tôn, tự Thiên Lộc, sinh vào mồng tám tháng chạp năm Hồng Thái thứ nhất, thân mẫu là Cống phi điện Nhu Nghi
Năm Hồng Thái thứ mười, chia đất cho các vương, chiêu phong Tôn là Tấn vương
Năm Hồng Thái thứ mười bốn, đầu quân Kiếm Châu Vệ, đi theo Lương quốc công Từ Văn Long chinh phạt Liêu Đông
Năm mười năm, đánh bại A Nhật Tu, bình định Phúc Dư, được phong là Trần Quốc tướng quân
Năm mười sáu, dẫn binh Bắc phạt, mười trận thắng mười, được phong Thần Võ Đại tướng quân
Năm thứ hai mươi ba, xuất chinh Una, khải hoàn về triều, được phong Thần Võ Đại tướng quân vương
Năm thứ hai mươi bốn, lần thứ bảy Bắc phạt, Tấn vương dẫn quân vượt sông Loan..
đến tháng Chạp năm hai mươi sáu mất tại Âm Sơn, cùng năm ấy, thụy hiệu (danh hiệu sau khi mất) Nghiêm, được thờ trong Thái Miểu.
Bàn luận nơi đầu đường cuối xóm chưa dứt, chuyện của Tấn vương đã đến hồi kết
So với sự nghi ngờ giữa chốn dân gian thì phong ba trong triều lại nổi lên dồn dập
Sau khi Tấn vương mất, nghe đồn rằng Hồng Thái Đế từ đó thoái triều, bị thương vạn phần, mỗi ngày đều đến điện Nhu Nghi an ủi Cống phi
Nhưng tính tình Cổng phi vốn cao ngạo, mặc cho ông ta có đến mỗi ngày cũng chỉ đều “bị nhốt ngoài cửa”
Lúc này, ngoại trừ đến cung Khôn Ninh thăm Trương hoàng hậu ra thì không còn ghi chép nào về việc nghỉ ngơi của Hồng Thái Đế nữa, nhiều phi tần chốn hậu cung như vật trang trí, thậm chí vẫn còn một ít mỹ nhân vừa mới tiến cung xinh như hoa như ngọc, chưa từng được gặp mặt vua thì đã bị chôn vùi trong chốn thâm cung lạnh lẽo, dù có oán than nhưng chỉ đành bất lực.
Chạy qua chạy lại vài ngày liên lục như thế, sức khỏe Hồng Thái Để vốn không được tốt này lại càng tệ hơn, đã lâu không còn triệu kiến triều thần, không màng đến triều chính, nhưng cho dù như thế thì Cổng phi vẫn đóng cửa không ra, không ngó ngàng gì đến ông ta.
Trong cung như bị bao trùm trong một lớp mây mù u ám
Ngày mười lăm tháng hai, trùng hợp cũng là thọ thần của Trương hoàng hậu
Vì để xua tan lớp mây mù ảm đạm suốt nhiều ngày qua trong cung, Trương hoàng hậu sai thượng cung của lục cung đến, nhấn mạnh việc lo liệu sinh nhật của mình
Nói rằng muốn gọi các nương nương ở các cung và nội ngoại mệnh phu nhân tề tựu lại với nhau, rồi mời hoàng đế đến, mọi người cùng vui cười chúc mừng, xua tan nỗi buồn trong lòng bệ hạ.
Người trong cung đều biết Trương hoàng hậu hiền đức.
Ai nấy đều đoán rằng việc làm này là vì muốn móc nối hoàng đế và Cống phi lại với nhau
Không ai ngờ được rằng, Cống phi, người đã lâu không bước chân ra khỏi điện Nhu Nghi lại đến tham gia tiệc sinh thần của Trương hoàng hậu
Nhưng trước mắt các vị mệnh phụ và cung phi khác, bà ta mặc áo trắng, đầu cài hoa trắng, xõa tóc, sải bước đi vào cung Khôn Ninh, chỉ vào mặt Trương hoàng hậu chửi té tát.
Nội dung mắng chửi chỉ nhắm vào Trương hoàng hậu, nói rằng hoàng hậu mấy chục năm qua không làm sinh thần, không nhận lễ lộc chúc phúc, giờ đây con trai bà ta vừa mới mất thì Trương hoàng hậu đã nóng lòng mở tiệc ăn mừng, quả thật là ức hiếp người quá đáng.
Cổng phi không biết lễ nghĩa, không hiểu tôn ti, làm Trương hoàng hậu tức giận ngất xỉu, may mà thái y đến kịp thời không là đã mất mạng tại cung Khôn Ninh
Chuyện này khiến mưa gió trong cung dấy lên không ngừng nghỉ
Các phi tần cung nữ lén lút bàn luận, đều nói cuối cùng cũng biết tính tình của Tử Nguyệt công chúa giống ai rồi, Cống phi nương nương được sủng ái đâm ra kiêu ngạo, ngang ngược hống hách, không hề niệm tình hoàng hậu có ơn nuôi dưỡng Thập Cửu gia nhiều năm
Vả lại, những năm qua, bà ta độc chiếm sự sủng ái của hoàng đế, Trương hoàng hậu đã nhường nhịn bà ta đến mức như thế rồi mà bà ta lại được đằng chân lên đằng đầu.
Chuyện này Hồng Thái Để tận mắt nhìn thấy nhưng lại không hề có nửa lời trách móc.
Thế là bao nhiều người đều ngộ ra
Hồng Thái Để đối xử với Trương hoàng hậu khách sáo tôn trọng, tương kính như tân
Ông ta kính bà, nhưng lại không yêu, từ đầu đến cuối không hề có một chút tình cảm nam nữ nào như đối với Cổng phi
Thế là có người lén lút suy đoán, xét riêng về mức độ ân sủng của hoàng đế dành cho Cống phi, nếu Thập Cửu gia không chết thì thiên hạ Đại Yến này e rằng sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào túi mẫu tử nhà hắn.
Nhưng người không nên chết, cũng đã chết rồi
Than tiếc một thời gian, sự việc cũng dần trôi qua
Ngày thứ hai thọ thần, mười sáu tháng hai, Trương hoàng hậu dù bệnh nặng nhưng vẫn đích thân đi đến cung Càn Thanh, quỳ xin ý chỉ, muốn đi đến âm đường ở núi Linh Nham chuyên tâm tu hành, cầu phúc cho Đại Yến, cầu chúc cho hoàng đế.